EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 411

Tôi nhìn thời gian, lấy nhiệt kế ra, tự mình xem trước, sau đó đưa cho

Chung Nguyên: “Nhìn đi, ba mươi bảy phẩy ba độ, em nói là không sao
mà.”

Chung Nguyên nhìn thấy nhiệt kế, sắc mặt bỗng thay đổi: “Ông bà ông

vải ơi, đây gọi là sốt lạnh! Đi, đến bệnh viện.”

Tôi nằm ì trên giường: “Không cần đâu, uống thuốc sẽ khỏi thôi.”

Chung Nguyên vứt lọ thuốc vào thùng rác: “Còn định uống Khang Thái

Khắc?”

“…”

Chung Nguyên không nói thêm một lời, bế tôi lên.

Tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”

Giọng Chung Nguyên quả quyết: “Đi bệnh viện.”

Tôi lau mồ hôi: “Chân em đâu có bị gãy, em có thể tự đi được.”

Chung Nguyên cúi đầu hôn mạnh lên môi tôi, sau đó cười hì hì nói:

“Anh thích bế em.”

Đáng ghét!

Lúc đi qua quầy lễ tân, hai cô gái trẻ đang nói chuyện với nhau. Lúc

chúng tôi đi gần đến cửa, một cô thì thầm với cô kia: “Nhìn kìa, vác vào, bế
ra.” Nói xong, hai cô cười khúc khích.

Tôi vùi mặt vào lòng Chung Nguyên, chẳng có mặt mũi nào mà nhìn ai.

Ở bệnh viện, hỏi han tình trạng của tôi xong, cô bác sĩ nhìn có vẻ hòa

nhã bỗng mặt dài thườn thượt nói: “Cháu cũng gan thật đấy, sao không đợi
đến khi chuyển thành viêm phổi rồi hãy đến!”

Tôi: “…”

Chung Nguyên xoa đầu tôi, thay tôi giải thích: “Cô bé ngốc này không

biết là mình đã bị ốm.” (Xin anh, anh thực sự đang giải thích giúp em à?)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.