EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 413

thể bao tiêu.”

Cô lễ tân này đến là buồn cười, ở khách sạn còn bao tiêu, chúng tôi đâu

có phải là đoàn khách du lịch.

Lúc này, Chung Nguyên tinh thần phấn chấn hẳn lên, cười hì hì nói với

tôi: “Công chúa yêu dấu, thật tiếc quá, họ không còn phòng nữa rồi.”

Đại ca, sao em chẳng nhìn thấy chút tiếc nuối nào trên mặt anh vậy…

Về đến phòng, Chung Nguyên lấy thuốc và nước cho tôi. Ngoài thuốc

viên còn có một túi thuốc nước. Chung Nguyên đun sôi lại túi thuốc, đợi
nguội rồi tự tay rót cho tôi, tôi uống một ngụm, nghiến răng nói: “Sao mà
đắng vậy?”

Chung Nguyên xoa đầu tôi: “Đắng nữa cũng phải uống.”

Tôi đành nhắm mắt, một hơi uống hết chỗ thuốc trong cốc, uống xong

thấy đắng đến phát khóc, tê buốt cả thái dương.

“Đắng đến vậy sao? Để anh thử xem.” Chung Nguyên cúi đầu hôn tôi.

Tôi quay đầu tránh anh: “Em đang bị ốm đấy.”

Chung Nguyên chẳng nói chẳng rằng, quay mặt tôi lại rồi hôn. Nụ hôn

ngọt ngào đến ngây ngất.

Nụ hôn càng sâu hơn, rõ ràng trong miệng tôi có một viên kẹo ngọt, cảm

giác đắng ngắt khi nãy dần tan biến.

Một lúc sau, Chung Nguyên buông tôi ra, đưa lưỡi liếm liếm môi, mắt

lim dim nhìn tôi, không nói gì, nhưng trong đôi mắt mê hồn của anh lại ẩn
chứa một nụ cười.

Tôi thở hắt ra, hỏi anh: “Anh ăn kẹo?”

Chung Nguyên áp trán lên trán tôi, thì thầm: “Đây gọi là đồng cam cộng

khổ.”

Huynh đài ơi, anh đúng là người giàu ý tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.