tôi. Anh nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, rồi cười tinh
quái: “Đến mức đó sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, lo lắng hỏi: “Anh thử nói xem, nếu cha mẹ anh
không vừa lòng với em thì phải làm thế nào?”
Chung Nguyên: “Thì anh sẽ nói với họ mình bị đồng tính.”
Tôi: “… Anh ác quá đấy.”
Chung Nguyên lại cười tinh quái: “Em thích vậy không?”
Tôi nhìn bộ dạng đắc chí của Chung Nguyên, ngậm ngùi nuốt nước bọt,
nói: “Không phải anh bị đồng tính thật đấy chứ?”
Chung Nguyên: “…”
Nhìn mặt Chung Nguyên dần dần tối sầm, tôi biết anh đang tức giận.
Tôi nắm lấy tay anh, lắc lắc dỗ dành: “Làm sao anh bị đồng tính được chứ,
làm gì có ai đồng tính lại đẹp trai thế này.” Mặc dù chiêu này đã lạc hậu
nhưng tôi chẳng nghĩ ra được cách nào khác, ai bảo anh chàng này lại yêu
bản thân mình quá cơ.
Nhưng lần này Chung Nguyên không dễ dỗ dành như vậy. Anh hơi
nghiêng người về phía trước, chỉ chỉ vào má mình.
Tôi đỏ mặt, lùi lại một bước nói: “Anh đùa à, đây là sân bay.”
Chung Nguyên không nói gì, vẫn chỉ vào má mình.
Tôi nhìn ngang liếc dọc, sau đó tiến lên một bước, kiễng chân hôn
nhanh lên má Chung Nguyên.
Chung Nguyên đứng thẳng người lại, cười mãn nguyện, sau đó nhìn ra
phía sau lưng tôi nói: “Cha, mẹ.”
Tôi: “…”
Đùa giỡn con nhà người ta trước mặt bao nhiêu người như thế, thật là tôi
chẳng còn mặt mũi nào nữa.