EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 432

Tôi đờ đẫn quay người lại, hai người họ đã đi đến trước mặt. Tôi cười

ngượng nghịu: “Cháu chào cô chú ạ.”

Cha mẹ Chung Nguyên đều rất cởi mở, đặc biệt là mẹ anh. Vừa nhìn

thấy tôi, bà đã âu yếm xoa đầu tôi, cười nói: “Là Mộc Nhĩ đúng không?
Còn dễ thương hơn cả tưởng tượng của cô đấy.”

Tôi hơi ngượng vì được khen, trong lòng vui khôn xiết. (Đúng là đạo

đức giả (>_<))

Khi về, Chung Nguyên là người lái xe. Cha anh bị đuổi lên ngồi ghế

trước, tôi và mẹ anh ngồi ghế sau nói chuyện. Tôi phát hiện mặc dù mẹ
Chung Nguyên trông rất thanh lịch, hiền thục nhưng lại là người vui vẻ nói
nhiều, hơn nữa cách nói chuyện của bà lại rất mạnh mẽ và sắc sảo, hơi
giống… ừm, giống Sử Vân Hoành.

Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao cha Chung Nguyên lại quý Sử Vân Hoành

đến vậy. Có lẽ là do ông thích phong cách đó. Mà cho dù lúc đầu ông có
không thích thì sau nhiều năm chung sống với mẹ Chung Nguyên như vậy
cũng sẽ thích. Từ đó có thể khẳng định tình cảm cảm giữa hai người họ rất
thắm thiết.

Chúng tôi không quay lại nhà ông nội Chung Nguyên nữa mà đi đến

một biệt thự xây dựng theo kiểu nhà vườn. Không gian của biệt thự này rất
tuyệt nhưng có vẻ hơi lạnh lẽo, chắc vì điểm này nên ông Chung Nguyên
không thích đến đây ở.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, mẹ Chung Nguyên hào hứng kéo tôi ra

phòng khách, nói là có quà ra mắt muốn tặng tôi. Tôi cứ nghĩ đó là nước
hoa hay mỹ phẩm nổi tiếng của Pháp. Ai dè, đặt chình ình ở phòng khách là
một vật to đùng vuông vức.

Mẹ Chung Nguyên phấn khích mân mê tấm vải trắng phủ bên trên, sau

đó hào hứng nhìn tôi: “Tiểu Mộc Nhĩ, đoán xem trong này có gì?”

Tôi gãi đầu, hỏi: “Ti vi màn hình tinh thể lỏng phải không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.