EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 434

Lúc này, mẹ Chung Nguyên liền chỉ vào cậu bé trong tranh cười nói:

“Tiểu Mộc Nhĩ, đây là bức tranh vẽ Chung Nguyên lúc mười tuổi, thế nào?
May mà lúc đó nó còn nhỏ, nên dễ bị lừa, ha ha!”

Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu bé trong tranh, sau đó quay sang nhìn Chung

Nguyên, liếc qua liếc lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, Chung
Nguyên cũng không chịu nổi nữa, anh lấy tay, che mắt tôi, nghiến răng nói:
“Đừng nhìn nữa!”

Tôi cười khì khì, nói với mẹ Chung Nguyên: “Cảm ơn cô ạ, đây là món

quà thú vị nhất mà cháu từng thấy.”

Chung Nguyên cúi đầu, lạnh lùng nói bên tai tôi: “Em yêu, anh không

thể đối phó được mẹ nhưng có cách để đối phó với em đấy.”

Tôi: - -|||

Đừng ức hiếp người ta như thế chứ…

Mặc dù bị Chung Nguyên uy hiếp nhưng tôi vẫn không chịu khuất phục,

kiên quyết chuyển bức tranh nọ về phòng mình, sau đó ngồi lì trong phòng
thưởng thức một mình. Sau đó, chẳng hiểu sao tôi lại muốn bỏ bó hoa trên
tay Chung Nguyên đi. Ặc, tôi đúng là kẻ biến thái!

Ăn tối xong, tôi cùng ngồi xem phim và nói chuyện với mẹ Chung

Nguyên. Bỗng mẹ anh ghé vào tai tôi nói: “Hai cha con họ đang ngồi nói
chuyện với nhau ở trong vườn, chúng ta đi nghe trộm đi.”

Tôi bối rối lắc đầu: “Làm vậy thì không hay lắm ạ!”

Mẹ Chung Nguyên: “Không sao, chuyện này cô vẫn làm suốt.”

- -|||

Hai người chúng tôi men theo hàng rào xung quanh vườn, lặng lẽ đến

gần họ, rồi trốn vào giữa bụi tường vi. Mẹ Chung Nguyên đúng là đã thuộc
mọi ngóc ngách ở đây.

Tối nay không có gió nên chúng tôi có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của

hai người. Cha Chung Nguyên nói: “Con thực sự không nghĩ đến Tiểu Vân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.