EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 452

Mọi người làm náo loạn đêm động phòng của chúng tôi một lúc, rồi

Chung Nguyên vừa cười vừa đẩy tất cả ra ngoài, tiện tay khóa trái cửa lại.
Anh quay lại, ung dung dựa vào cửa, nhìn tôi với ánh mắt nửa cười nửa
không.

Tôi bỗng thấy căng thẳng, lắp ba lắp bắp: “Bây… bây giờ chúng mình…

sẽ làm gì?”

Chung Nguyên vừa kéo cà vạt vừa nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Em

nói gì cơ?”

Hức… Tôi nhận ra mình nói như thế là đã tự đưa mình vào tròng. Tôi

chỉ còn biết đỏ mặt, xách váy chạy thẳng vào phòng ngủ: “Em phải thay
váy rồi đi tắm.”

Song sau đó tôi lại gặp phải một vấn đề nan giải: Tôi không thể tự cởi

chiếc váy cưới rườm rà đang mặc.

Nghe nói bộ váy cưới này Chung Nguyên đã đặt may từ nửa năm trước,

có tên và kiểu dáng vô cùng độc đáo. Trước đám cưới, Tiểu Nhị đã giúp tôi
mặc nó. Tôi vẫn còn nhớ, rõ ràng lúc đó cô ấy loay hoay kéo chiếc khóa
phía sau lưng, vậy mà bây giờ sao sờ mãi vẫn không thấy. Tôi nhìn vào
gương, sờ loạn lên như thể đang bị ngứa, sốt ruột đến toát cả mồ hôi, Chung
Nguyên đẩy cửa vào từ lúc nào tôi cũng không chú ý. Sau đó anh đi đến sau
lưng tôi, nhẹ nhàng giúp tôi kéo khóa.

Chung Nguyên hôn lên gáy và thì thầm vào tai tôi: “Em vẫn ngốc như

vậy.” Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của anh khiến tôi ngẩn ngơ.

Tiếp đến, anh từ từ kéo chiếc váy cưới xuống.

Đột nhiên cảm giác mát lạnh khiến tôi sực tỉnh. Tôi hoảng hốt quay

người dựa vào gương, hai tay vòng lên che ngực: “Anh… anh… anh…
Em… em… em…” Thực ra tôi không bài xích chuyện động phòng, chỉ có
điều… Haizz, dù sao cũng là lần đầu tiên mà, ai chẳng thấy căng thẳng…

Chung Nguyên tiến lên một bước, kéo lấy tay tôi, hai mắt sáng rực đến

phát sợ: “Đầu Gỗ, em còn định để anh đợi bao lâu nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.