EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 75

Nhất định hắn sẽ chế giễu dòng chữ xấu như gà bới của tôi. Tôi thầm

nghĩ như vậy nên càng thêm tức giận. Không chút do dự, tôi giằng lấy cuốn
sổ: “Nếu anh cũng muốn viết, tôi có thể cho anh một tờ.”

Chung Nguyên xua tay: “Tôi chỉ sợ nếu cô chết, quyển sổ này sẽ không

rõ tung tích nên muốn giúp cô, chuẩn bị một bản di chúc bằng miệng, nhỡ
đâu đến lúc đó còn dùng đến.”

Mặc dù nghi ngờ hắn không thực sự có lòng tốt như thế, nhưng nghĩ lại

tôi cũng thấy hắn nói cũng có lý...

Chung Nguyên lại nói: “Này, ngoài cha cô ra, cô có còn gì để nói với

những người khác không?”

Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Hãy nói với ba kẻ vô lương tâm cùng

phòng tôi rằng, hãy nói thêm vài câu trong lễ tang của tôi.”

Chung Nguyên gật đầu, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”

Tôi: “Hãy nói với giáo viên trong phòng thí nghiệm là tôi xin lỗi và tôi

chúc mừng cô ấy nữa.” Bọn con trai trong lớp đặt cho tôi biệt danh là “sát
thủ phòng thí nghiệm”, vì mỗi lần làm thí nghiệm, tôi đều đánh vỡ một vật
hoặc làm hỏng chiếc máy nào đó. Cũng vì vậy mà tôi suýt nữa chìm trong
nợ nần, túng quẫn.

Chung Nguyên: “Còn nữa?”

Tôi lại ngẫm nghĩ, sau đó ngượng ngùng nói: “Nói với Lục Tử Kiện, tôi

hâm mộ anh ấy.”

Chung Nguyên lại cười toe toét: “Còn nữa?”

“Còn nữa?” Tôi nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu: “Hết

rồi, mặc dù tôi chết vô cùng oanh liệt, nhưng khi làm người tôi là kẻ rất
nhạt nhẽo.”

Chung Nguyên: “Vậy cô không muốn nói gì với tôi sao?”

Tôi vỗ đầu: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất… Chung Nguyên, tôi có thể

nhờ anh giúp một việc được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.