EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 76

Chung Nguyên gật đầu nói: “Cô nói đi.”

Tôi mỉm cười: “Anh có thể lấy máy ảnh của anh chụp một tấm hình, đợi

đến lúc tôi chết thì đốt nó cho tôi không? Tôi…”

Chung Nguyên có vẻ không vui: “Vậy thì cô cứ chờ chết đi.”

Tôi: “…”

Chỉ có tâm niệm nhỏ nhoi thế thôi mà cũng không thể giúp người ta?

Tên đó đúng là bủn xỉn hết chỗ nói.

Tôi không thèm để ý đến Chung Nguyên nữa, chăm chú nghiên cứu nên

viết di chúc như thế nào. Tôi càng nghĩ càng thấy có nhiều thứ muốn nói, vì
vậy hăm hở viết dưới ánh đèn lờ mờ.

Chung Nguyên ngồi một bên, nói mát: “Không phải cô sắp chết nên

muốn viết tự truyện đấy chứ?”

Tôi chẳng thèm ngẩng đầu, nói vẻ khó chịu: “Không phải việc của anh.”

Chung Nguyên lại uể oải nói: “Bây giờ không còn sấm nữa, cô vẫn

muốn viết tiếp sao?”

Tôi dừng bút, dỏng tai nghe. Đúng thế, không còn sấm chớp nữa. Bên

ngoài trại rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa rả rích, tiếng sấm sét dữ dội
đã tắt.

Tôi gấp sổ lại, thở dài: “May quá, may quá, vẫn giữ được mạng.”

Chung Nguyên lại lên tiếng: “Quên mất không nói với cô, nơi tôi chọn

là nơi có thể tránh gió, tránh sét, tránh mưa lũ, hơn nữa, trại của chúng ta
cũng tránh được sét.”

Tôi: “…” Vậy lúc nãy tôi sợ hãi là thừa sao? Di chúc tôi viết cũng chẳng

có tác dụng gì sao?

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng: “Tại sao bây giờ mới nói cho

tôi biết?”

Chung Nguyên cười tít mắt nói: “Tôi cứ tưởng cô đang thích thú tự diễn

trò cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.