EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 83

Chung Nguyên đáp: “Chạy bộ, chơi bóng, mấy môn thể thao gì gì đó,

tôi không thể một mình chơi tennis được, đúng không?”

Tôi im lặng gật đầu.

Chung Nguyên lại hỏi: “Cô còn có vấn đề gì nữa không?”

“Tôi chỉ muốn hỏi, Chung Nguyên, thực sự anh nghĩ là mình nghèo

sao?” Tôi chưa từng thấy người nghèo nào ngông nghênh, kiêu ngạo như
thế, lại còn tìm cả người cùng luyện tập nữa.

Chung Nguyên thản nhiên đáp: “Đương nhiên tôi nghèo, nếu không tại

sao lại thuê một người không cần trả tiền công chứ?”

Tôi thấy câu này của hắn chẳng logic gì cả.

Tôi và Chung Nguyên tiếp tục đàm phán về vấn đề này. Cuối cùng,

chúng tôi thống nhất: tiền trong thẻ ngân hàng của tôi sẽ thuộc về Chung
Nguyên, Chung Nguyên cho tôi hai trăm đồng tiền tiêu vặt mỗi tháng,
nhưng tôi vẫn toàn quyền sử dụng thẻ ăn cơm của hắn cho đến khi trả hết
nợ. Căn cứ vào giá của chiếc máy ảnh đen đủi đó và giá công lao động trên
thị trường, chúng tôi tạm thời quyết định hạn trả nợ sẽ là mười lăm tháng,
tất nhiên, nếu tôi biểu hiện tốt thì có thể rút ngắn thời gian.

Ngoài thời gian trả nợ khiến tôi hơi bực mình, tất cả các điều kiện khác

của hắn đều ổn cả, dù sao thì thẻ ngân hàng của tôi cũng chẳng có bao
nhiêu tiền, hơn nữa nếu làm vậy, tôi cũng không cần phải lo lắng đến vấn đề
ăn uống nữa.

Nhưng cái giá phải trả là mười lăm tháng, mười lăm tháng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.