EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 9

Ảo giác, nhất định là ảo giác. Tôi nghiêng đầu sang một bên, không

thèm nhìn hắn. Mặc dù hơi chột dạ, nhưng tôi vẫn hùa theo Lục Tử Kiện,
lớn giọng nói: “Đúng thế, Chung sư huynh thật thú vị, trò trẻ con này em đã
không chơi từ hồi mười tuổi, ha ha…”

Chung Nguyên không nói gì, vẫn nhìn tôi với cái vẻ cười mà như không

đó.

Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ, run rẩy lấy khăn ra lau cho Lục

Tử Kiện, vừa lau vừa xun xoe nói: “Lục sư huynh, anh đoán xem Chung sư
huynh sẽ đổ tội chuyện này cho em chứ?”

Lục Tử Kiện lắc đầu: “Em đừng nói thế, Chung Nguyên không phải

người như thế đâu.”

Tôi không dám nhìn Chung Nguyên, vừa cúi đầu giúp Lục Tử Kiện lau

nước Coca trên người vừa tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Lục sư huynh, để em
giúp anh giặt đồ.”

Lục Tử Kiện lịch sự lắc đầu: “Không cần đâu em.”

“Cô không thấy là thực ra cô cũng nên giặt đồ giúp tôi sao?” Lại là

giọng của Chung Nguyên.

Tôi đưa mắt lướt qua bộ đồ chơi bóng rổ của hắn, cười ngây ngốc: “Lục

sư huynh xem, Chung sư huynh thật biết đùa!”

Lục Tử Kiện bị nụ cười của tôi cuốn hút, vội vàng đứng dậy bảo vệ

chính nghĩa: “Chung Nguyên, cậu bắt nạt mình là được rồi, sao lại bắt nạt
cả các em khóa dưới?”

Tôi quay mặt lại, lè lưỡi với Chung Nguyên, nhìn bộ dạng bực bội vì

không nói được gì của hắn, trong lòng vô cùng hả hê.

Sau đó tôi nhớ lại, hình như trong lịch sử giao tranh của tôi và hắn, lần

này là lần duy nhất toàn thắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.