mà vẫn chưa được sao…”
Linh Linh nhìn tôi nằm trên mặt đất, chẳng hiểu gì cả. Đương nhiên chị
ta biết là tôi giả vờ, giận dữ cúi người xuống kéo tôi đứng dậy: “Cô đứng
lên! Tôi vẫn chưa đánh mà!”
Tôi vẫn nằm sóng soài trên đất kêu gào, sống chết cũng không chịu
đứng dậy.
Trước mắt, mọi thứ vẫn nằm trong sự tính toán của tôi. Song sau đó đã
xảy ra một chuyện.
Tứ cô nương bỗng hung hăng đi tới, trong lúc những người khác còn
chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cô ấy đột nhiên song phi, đá trúng cằm
Linh Linh.
Tiếp theo, một tiếng kêu kinh thiên động địa vang lên, Linh Linh ngã vật
ra ngoài sân đấu ba mét. Lúc này, đến lượt chị ta kêu gào thảm thiết, đó mới
là tiếng kêu đau đớn thực sự.
Những người xung quanh thấy chuyện chẳng lành, liền nhất loạt đứng
dậy.
Tứ cô nương vẫn chưa thấy thỏa mãn, liền gằn giọng nói: “Biết đánh
nhau là oách lắm à, khi tôi đánh, cô không biết phải tránh chỗ ngậm kẹo
mút ra à?” Sau đó, Tứ cô nương lại hùng hổ định tiến lên, đá bồi thêm hai
cú nữa, may có Tiểu Nhị và Lão Đại chặn lại.
Tôi run rẩy bò lên khỏi mặt sàn: “Tứ à, Tớ… tớ không sao…”
Đúng lúc đó, một trong số những người đang vây lấy Linh Linh bỗng
nói lớn: “Không xong rồi, cằm Linh Linh bị trật rồi!”
Từ trán đến cằm Linh Linh bị quấn băng, trông rất tức cười. Chị ta đang
nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt đầy oán hận… Tôi thì không dám nhìn Tứ cô
nương. Xem ra đôi khi võ công có thể chứng minh được thực lực của một
người.