EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 92

Mọi người trong hội đều đã đi hết, chỉ còn lại tôi và Tứ cô nương đến

xin lỗi Linh Linh… Thực ra, Tứ cô nương là do tôi kéo đến bằng được, con
bé này quả thật hung dữ, đá Linh Linh đến trật cả quai hàm, lại còn nói vẫn
chưa đánh đã. Không may Linh Linh nghe thấy câu này, thế nên ánh mắt
giận dữ lập tức chuyển sang sợ hãi.

Tôi nắm tay Linh Linh, ân hận nói: “Chị Linh Linh, em xin lỗi.”

Chị ta muốn hất tay tôi ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung dữ như hung

thần của Tứ cô nương, lập tức thay đổi tư thế, nắm chặt lấy tay tôi. Biểu
hiện ấy thật thân thiện làm sao…

Tôi thấy vô cùng áp lực khi phải đối diện với sự gượng ép này, vì thế

nói với Tứ cô nương: “Tứ Tứ, hôm nay cảm ơn cậu, nếu không… Thôi, cậu
về trước đi được không? Hôm sau tớ sẽ mời cậu ăn cơm…”

“Thôi, khỏi cần, cứ theo quy tắc cũ, giúp tớ xách nước một tuần là

được.” Tứ cô nương vừa nói vừa nhìn Linh Linh với ánh mắt đầy uy hiếp,
rồi quay người bỏ đi.

Tứ cô nương đi rồi, chị Linh Linh mới lấy lại phong thái kiêu ngạo

thường ngày của mình. Nhưng đáng tiếc cằm Linh Linh bị quấn băng kín,
điều này ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng của chị ta. Hơn nữa, vì cằm
bị trật nên chị ta không thể nói năng bình thường được, vậy nên…

Linh Linh đang há miệng thật to, nói một câu gì đó tôi cũng không nghe

rõ, nghĩ ngợi một lúc, tôi mới hiểu ra câu chị ta nói là: Mộc Nhĩ, cô được
lắm.

Tôi đang định nói thì thấy Chung Nguyên xông vào. Suýt chút nữa tôi

đã tưởng mình bị hoa mắt. Đáng lẽ cái tên này phải đang đá bóng chứ?
Không phải hắn là cầu thủ dự bị chứ?

Linh Linh vừa nhìn thấy Chung Nguyên, hai mắt lập tức long lanh như

một chú thỏ con bị ức hiếp. Chị ta xúc động nhìn Chung Nguyên, nói không
ra tiếng: “... Ớ… ung… uyên…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.