EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 107

"Văn Ý, sao cô không nói gì thế."

"À, tôi lập tức sang liền."

"Được, tôi chờ cô."

Cúp điện thoại xong tôi ngay lập tức đi sang phòng anh, hiện tại tôi

cũng không thể suy nghĩ được nhiều, hình như là... tôi rất muốn gặp anh thì
phải.

Tôi đứng trước cửa văn phòng anh làm việc gõ một cái.

"Mời vào." Âm thanh dễ nghe của anh vang lên.

Đẩy cửa đi vào thì thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế da sau bàn làm

việc mỉm cười nhìn tôi, "Văn Ý, ngồi đi." Anh ra dấu bảo tôi ngồi xuống
chiếc ghế đối diện.

Tôi vui vẻ đi tới chỗ đối diện anh ngồi xuống, "Tôi có thể hỏi anh một

vấn đề không?"

"Đương nhiên. Có chuyện gì vậy?" Anh tò mò hỏi.

"Sao tự nhiên hôm nay anh gọi tôi là Văn Ý thế?"

"Ồ, tôi gọi cô là Văn Ý khiến cô cảm thấy khó chịu sao?"

"Không phải, chỉ là trước kia anh vẫn hay gọi tôi là Joyce mà."

"Là như vầy, hôm trước sau khi chúng ta ăn tối, lúc chào tạm biệt, tôi

nghe cô gọi tôi bằng Văn Thông, tôi cảm thấy rất êm tai, cảm giác ấy cũng
rất tuyệt. Cho nên tôi quyết định về sau gọi cô là Văn Ý, còn cô thì gọi tôi
là Văn Thông, có được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.