EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 133

"Bảo bối, để anh tự mang đi." Văn Thông một tay cầm áo, một tay vội

vàng cản tôi lại.

"Văn Thông, nếu anh đã gọi em là bảo bối thì hãy để em mang vớ

giúp anh, được không?" Tôi chân thành nói.

Anh nhìn tôi một lúc rồi gật đầu với tôi.

Tôi ngồi xuống trước mặt anh, dùng tay nhẹ nhàng nâng chân anh lên,

cổ chân của anh rất gầy và nhỏ, bàn tay con gái nhỏ xíu như tôi mà có thể
nắm gọn được ấy. Nhấc chân anh ra khỏi bàn đạp, chân anh lập tức thỏng
xuống, vì khớp xương mắt cá chân của anh không thể cố định được nên
khiến chân anh cứ đưa trái đưa phải. Tôi đặt chân anh lên chân mình rồi
cẩn thận từng li từng tí giúp anh mang vớ vào, nhưng cũng không dễ dàng
gì, vì mắt cá chân anh không thể hoạt động được nên chân anh cứ đong đưa
theo động tác của tôi, còn thôi thì sợ sẽ làm bàn chân vốn yếu ớt của anh sẽ
bị thương.

"Bảo bối, không sao đâu, nó không yếu ớt như vậy đâu. Hay là để anh

tự mang." Trong giọng nói của anh có sự không đành lòng.

"Không được, em làm sắp xong rồi." Nói xong, tôi tiếp tục mang vớ

vào, rồi đặt nó về bàn đạp, kế tiếp nâng chân khác lên.

Chờ khi tôi đặt hai chân anh lên bàn đạp một cách nghiêm chỉnh, Văn

Thông đột nhiên kéo tôi lên, tôi ngồi quỳ gối trước mặt anh, hai tay anh
nắm bả vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, anh ôm
chặt tôi vào ngực mình, dịu dàng nói: "Bảo bối, anh rất muốn...hôn em."

"Vậy sao anh không hôn đi?" Tôi ngượng ngùng hỏi.

"Không được, anh sợ sẽ lây bệnh cho em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.