EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 131

"Cần em giúp anh không?" Giọng của tôi nhỏ giống như con muỗi

vậy.

"Không cần đâu bảo bối, anh không sao, em mau ngồi xuống nghĩ

ngơi đi, em cũng vất vả từ chiều đến giờ rồi." Anh vừa nói vừa đẩy xe lăn
đi vào.

Anh không nói thì tôi cũng quên mất, đúng là hơi mệt thật, từ khi nhận

được điện thoại của Alan tôi luôn ở trong trạng thái căng thẳng, bây giờ
bình tĩnh lại thật sự cũng thấy hơi mệt, nên tôi ngồi lên giường của anh,
giường của anh rất cứng. Mặc kệ phải giữ hình tượng thục nữ, tôi cứ thế
ôm cái gối nằm dài ra giường nghỉ một chút trước đã.

Trong lúc tôi đang mơ màng thiếp đi, tôi cảm thấy hình như có người

đang giúp tôi đắp chăn, trong chiếc chăn có mùi hương nhàn nhạt thơm mát
rất dễ chịu, bất chợt tôi cảm nhận được người đó đang dùng ngón tay nhẹ
nhàng di chuyển từ vùng đầu long mày đến chóp mũi tôi, kèm theo đó là
một tiếng thở dài rất nhẹ.

Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, sao Văn Thông lại thở dài cơ chứ, trái tim

tôi lại treo lơ lửng, chẳng lẽ anh hối hận rồi sao?

"Văn Ý, chúng ta thật sự có thể đến với nhau không?" Giọng nói của

Văn Thông từ từ truyền vào tai tôi.

"Dĩ nhiên có thể rồi." Tôi ngồi bật dậy. Hành động bất ngờ này của tôi

khiến Văn Thông giật nảy mình, tôi thấy rõ thân hình anh run bắn lên.

"Bảo bối, em đừng dọa bệnh nhân như anh ngất nhé." Văn Thông giả

bộ sợ hãi bụm chặt ngực trái của mình.

"Em sợ anh hối hận." Tôi dẩu môi nhỏ giọng nói, vì để xác định câu

trả lời nên tôi quay sang nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.