EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 14

Lôi kéo mẹ lên xe, sau đó làm nũng vòi vĩnh với bà, xe chạy về hướng

đường dốc Cựu Sơn.

Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi nhảy xuống xe chạy một mạch vào

nhà, lớn tiếng gọi: "Ba ơi, ba đang ở đâu? Con đã về rồi nè."

Ba từ phòng khách bước nhanh ra ngoài, tôi liền nhào vào lòng ông.

"Ba, con rất nhớ ba."

"Ba cũng vậy, bảo bối của ba rốt cuộc cũng chịu trở về rồi, con làm ba

mẹ nhớ con muốn chết." Ba ôm tôi...tôi từ trước ngực ngước lên nhìn ông,
tóc ông đã biến thành màu trắng rồi.

"Từ nay ba mẹ không cần phải nhớ con nữa, lần này về con sẽ không

đi nữa đâu. Ba, dạo này ba có khỏe không?"

"Khỏe, con trở về ba sẽ tự nhiên khỏe lên, nhưng dạo này công ty ba

hơi bận, nên ít khi ở nhà, mẹ con giận dỗi ba suốt ngày đó." Ba nhỏ giọng
nói cho tôi nghe.

Tôi cũng le lưỡi làm mặt quỷ với ông.

"Đúng rồi, bảo bối, chuyến bay thế nào, có phải rất vất vả không?"

Lúc này mẹ đi tới, quan tâm hỏi.

"May mà trước khi bay con có uống thuốc ngủ, ngủ suốt chặng đường

nên cũng không thấy khó chịu ạ."

Có lẽ các bạn rất ngạc nhiên, tại sao suốt bốn năm đi học tôi không về

thăm ba mẹ đúng không, hơn nữa trước khi lên máy bay tôi còn uống thuốc
ngủ. Bởi vì tôi sợ ngồi máy bay.

Chuyện là thế này, vào tám năm trước, năm tôi mười lăm tuổi, tôi đến

nhà chú tôi ở Mỹ chơi. Khi bay đến một trấn nhỏ khá hẻo lánh, máy bay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.