EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 13

đó ba cũng đã bốn mươi tám tuổi rồi. Tôi là con một trong gia đình, họ
cũng coi như tuổi xế chiếu mới có được một quý tử, à không, là quý nữ mới
đúng, nhưng họ vẫn luôn vô cùng yêu thương và cưng chiều tôi. Nếu như
không phải do tôi cố chấp muốn đi Mỹ, họ sẽ không bao giờ để tôi rời xa
họ.

Bất ngờ, tôi lại lần nữa thấy bóng dáng ngồi trên xe lăn đã chăm sóc

tôi trên chuyến bay, anh ta đang cùng một đôi nam nữ cười nói. Anh ta còn
ôm người phụ nữ kia. Đến đón anh không chỉ có cặp nam nữ đó mà còn có
một cặp vợ chồng, trông rất thân mật. Xe của họ đã tới. Tôi thấy anh ta tự
mình đẩy xe lăn tới cạnh cửa xe, điều chỉnh vị trí, sau đó đặt đôi chân
không có lực của mình vào xe trước, rồi dùng sức chống người nhỏm dậy
ngồi vào xe, sau đó tôi không còn thấy anh ta nữa. Tiếp theo người đàn ông
kia đem xe lăn bỏ vào cốp sau xe, rồi cùng người phụ nữ kia đi vòng lên
ngồi ở phía trước, Alan lên một chiếc xe khác.

"Bảo bối, con đang nhìn gì vậy?" Tiếng của mẹ cắt ngang tầm mắt

nhìn lén của tôi.

"Không có gì ạ." Tôi nhỏ giọng nói. Mặt của tôi nóng lên, hôm nay tôi

nhìn trộm anh ta hơi nhiều. Mắc cỡ chết đi được. Lúc anh ta lái xe ngang
qua chỗ tôi, anh ta nhìn thấy tôi và mẹ, nhìn tôi rất lâu và còn mỉm cười vẫy
vẫy tay với tôi.

Tôi cũng vẫy tay chào lại anh ta nhưng không cười. Tôi thấy anh ta

còn quay đầu lại nhìn tôi.

"Bạn của con sao?" Mẹ tò mò hỏi.

"Không phải ạ, chúng con quen nhau trên máy bay, anh ấy chăm sóc

con suốt đường đi." Tôi trả lời nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt anh ta
nhìn tôi khi nãy.

"Mẹ, xe tới rồi, chúng ta đi thôi." Tôi thấy mẹ còn muốn hỏi gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.