EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 154

"Vậy khi nào anh bắt đầu để ý đến em?" Tôi cười trộm nói.

"Là khi ở trên máy bay, lúc em ngủ mơ ấy." Nhìn dáng vẻ anh nói

chuyện giống như đang nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó vậy.

"Hôm đó em mất mặt ghê, ôm cánh tay anh ngủ tỉnh bơ luôn, đến giờ

mà em cũng không hiểu được sao em lại ôm lấy cánh tay ngủ ngon lành
như thế nữa."

"Ngày ấy, bởi vì anh đi đứng tương đối chậm, vì chân anh vẫn chưa

khỏe hẳn nên chỉ có thể ngồi xe lăn, anh là người cuối cùng lên máy bay.
Khi anh đến, em đã ôm cái mền ngủ rồi."

Tôi ngượng ngùng cười cười, Văn Thông nói tiếp."Bởi vì em ngủ nên

không nhìn thấy anh ngồi xe lăn tới. Sau khi anh ngồi xong, đúng lúc em
xoay mặt qua bên này, anh lập tức nhận ra em, đúng thật là không ngờ lại
trùng hợp đến thế. Khi em thực tập ở công ty, bởi vì bị thương nên anh
không có thời gian để đến thăm em, mãi khi ở trên máy bay không ngờ lại
có thể gặp em." Tay Văn Thông nhẹ nhàng vuốt ve chân tôi. Tôi cũng dùng
đầu ngón chân mình cọ cọ chân anh.

"Khi em ngủ, anh có cảm giác thế nào?" Tôi tò mò hỏi.

"Hình như lúc đó em đang gặp ác mộng gì đó, rất căng thẳng, khi máy

bay cất cánh, em lập tức hoảng sợ co rút người lại khiến chăn rớt xuống,
anh giúp em đắp chăn lại, em đột nhiên bắt lấy tay trái của anh ôm vào
trong ngực, sau đó em mới an tĩnh lại, sắc mặt cũng không còn kinh hoàng
như lúc đầu nữa, bởi vì em lôi kéo tay trái của anh, khiến cho anh phải
xoay người lại, vậy nên anh mới có điều kiện quan sát anh đó."

"Anh ngồi đó nhìn trộm em à."

"Đó là vì em buộc anh phải nhìn. Bảo bối, em ôm tay anh rất lâu cũng

không muốn buông đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.