EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 162

"Con gái, bây giờ con đang ở đâu vậy?"

"Con đang ở nhà Văn Thông ạ."

"Vậy Văn Thông có khá hơn chút nào không? Cậu ấy có thể qua nhà

mình ăn trưa được không con?" Mẹ tôi hỏi.

"Anh ấy đã khá hơn, hết sốt rồi ạ, mẹ để con hỏi anh ấy xem." Tôi lấy

tay che điện thoại hỏi Văn Thông: "Mẹ em muốn chúng ta trưa nay về nhà
em ăn cơm, anh đi được không?"

Văn Thông gật đầu với tôi một cái, tôi lập tức nói với mẹ: "Mẹ, chút

nữa tụi con sẽ về."

Đặt điện thoại xuống, tôi đi tới trước mặt Văn Thông hỏi: "Giờ anh

cảm thấy thế nào, chân còn đau không? Hay là anh ngồi xe lăn qua đi. Em
không muốn anh bị mệt đâu."

"Không cần đâu, từ nhà anh qua nhà em có mấy bước thôi mà, đối với

anh không thành vấn đề. Em yên tâm đi." Văn Thông nói xong liền chuyển
hai chân xuống đất, chống nạng đứng lên rồi nói: "Anh đi thay đồ, em chờ
anh một lát."

Nhìn Văn Thông chống nạng từ từ đi vào phòng , tôi lại rơi vào trầm

tư, suy nghĩ xem ba mẹ sẽ phản ứng thế nào với chuyện tình cảm của tôi và
Văn Thông, họ có đồng ý không?

. . . . . .

"Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?" Văn Thông đã đứng trước mặt tôi,

anh vẫn đẹp trai rạng ngời như thế, là loại đẹp trai của một người đàn ông
chín chắn, khiến cho tôi có một cảm giác rất an toàn. Hôm nay anh mặc
một chiếc quần cotton màu vàng nhạt, rất hợp với chiếc áo thun màu cà
phê, và đôi giày da anh đang mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.