EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 172

"Mau đi thôi, Văn Thông, đừng nghe con bé bịa chuyện. Hỏng chừng

trời sắp mưa thì có đó." Mẹ đi tới trước mặt Văn Thông nói.

Văn Thông nhìn tôi cười lắc lắc đầu, chống gậy đi đến bên cạnh xe,

lúc lên xe tôi có thể nhận ra được động tác của anh có chút không được tự
nhiên, nhất định là hông anh vẫn còn đang khó chịu, hơn nữa bầu trời còn
hiện đang đầy mây đen. Nhìn Alan giúp anh ngồi xong, tôi cố kiềm những
giọt nước mắt mà mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, anh cũng phất tay chào
tạm biệt cùng chúng tôi, sau đó lái xe rời đi.

Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, hồi tưởng lại tất cả những

chuyện vui tốt đẹp diễn ra trong ngày hôm này, tôi nhanh chóng tiến vào
giấc mộng đẹp.

***

Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường ngày, nhưng trái tim tôi

cứ như đang bay bổng tận đâu đâu không có ở đây, lật xem tài liệu cần làm
mà không thể nào tập trung được, trong lòng cứ luôn suy nghĩ không biết
hiện giờ Văn Thông đang làm gì? Cuối cùng không thể chịu nổi nữa đành
lấy điện thoại di động ra gửi cho anh cái tin nhắn.

"Tinh Tinh à, hôm nay anh thế nào rồi? Còn sốt không?"

Tin nhắn đã gửi đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, mà điện thoại của tôi

vẫn nằm im lìm không mảy may nhúc nhích nằm trên bàn làm việc. Sự yên
tĩnh của nó lại khiến cho trái tim tôi không cách nào bình tĩnh được, người
bần thần như mất hồn mất vía.

Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên dọa tôi giật mình, tôi vội vàng

cầm điện thoại lên, nghe được giọng nói khiến cho tâm hồn tôi yên ổn lại,
"Khỉ con à, không cần ở bên đó đứng ngồi không yên vậy đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.