EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 265

tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao ngày hôm qua anh đẩy xe lăn không đi trên
đường thẳng, đó là bởi vì tay anh bị thương vốn không dùng được lực. Tôi
muốn giúp anh đẩy xe lăn, nhưng phía sau xe lăn của anh không có tay vịn.
Tôi khó xử nói:

"Làm sao bây giờ, xe lăn của anh không có tay vịn, làm sao đẩy giúp

anh đây. Nhưng tay của anh không thể cử động nữa, đúng rồi, bây giờ anh
gọi xe của công ty tới đây, chúng ta đến bệnh viện khám."

"Anh không đi bệnh viện." Anh lập tức trả lời, giọng nói có chút giống

như người bạn nhỏ.

"Không được, nhất định phải đi, nếu không em sẽ lo lắng, lần trước

em làm chân anh bị thương anh cũng nói như vậy. Không thể chỉ với em,
anh cũng phải nghe lời." Tôi nói rất kiên quyết. Lại nói thêm một câu:

"Anh không đi, em sẽ không để ý tới anh."

"Em bắt nạt anh." Văn Thông bất đắc dĩ lắc đầu. Cầm điện thoại lên,

gọi tài xế lái xe tới đây.

Nhìn anh ngồi trên xe lăn tôi lại lo lắng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi

sao đây. Nếu không em ở phía sau đẩy bả vai của anh, anh dùng tay phải
kiểm soát hướng đi, nhưng mà em lại sợ đẩy anh ngã xuống đất."

"Anh cũng không thích em đi phía sau anh." Văn Thông nói chắc

chắn.

"Vậy bây giờ làm sao."

Văn Thông ngồi trên xe lăn suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Bảo bối,

em đứng ở bên trái anh đi." Anh vừa nói vừa dùng tay phải chuyển đùi phải
xuống bàn đạp, tôi cũng giúp anh đặt chân trái xuống, xếp bàn đạp vào hai
bên, ấn brake của xe lăn, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Văn Thông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.