ngây ngốc ở đó nhìn chúng tôi, ha ha, nghe không hiểu chúng tôi đang nói
gì.
"Bác sĩ Phạm, cô còn có việc vậy chúng tôi đi trước." Tôi nhìn bảng
tên của cô ấy.
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Nghe bác sĩ Phạm nói hâm mộ dáng vẻ thân mật của chúng tôi, tâm
tình của tôi quả thực cực kỳ tốt, cho nên cười khanh khách ra tiếng.
"Bảo bối, có thể nói cho anh biết, em cười cái gì vậy?" Văn Thông tò
mò hỏi.
"Văn Thông, đột nhiên em phát hiện em thật thích phương thức đi lại
này của chúng ta, bây giờ thật sự anh không thể rời khỏi em."
"Tất nhiên, anh rời khỏi em, nửa bước cũng rất khó đi."
Ha ha, lại là tiếng cười vui vẻ của tôi.