EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 341

Mẹ ôm tôi, lấy tay vỗ nhẹ lưng của tôi, nói tiếp: "Chúng ta phát hiện lá

thư con để lại ở trên bàn. Lúc cha con và mẹ biết Văn Thông chính là người
thanh niên đã cứu con, cha mẹ thật sự rất vui, chúng ta tìm kiếm khổ cực
như thế, làm sao cũng không tìm được, thật không ngờ người muốn tìm ở
ngay bên cạnh."

"Lúc chúng ta đang cảm ơn Văn Thông, nó ngẩng đầu nhìn chúng ta,

mẹ ngẩn người, trong đôi mắt của Văn Thông tràn ngập nước mắt. Nó nhỏ
giọng xin chúng ta, có thể cho nó ở trong phòng con một lát hay không.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của nó, chúng tôi còn có thể nói gì đây? Sau đó đi ra
ngoài, không nghĩ tới, nó ngẩn ngơ cả một ngày."

"Mẹ, con nên làm gì bây giờ?" Tôi khóc nói.

"Bây giờ mẹ cũng không biết, trước khi con gọi một lát, bởi vì Văn

Thông ở trong phòng con vẫn không nhúc nhích, chúng ta rất lo lắng nên đi
vào nhìn nó, thấy nó đang ngủ mê man trên bàn sách của con, đúng lúc gần
tối anh con cũng về nhà, cuối cùng là anh con đỡ Văn Thông lên lưng tài xế
của nó rồi cõng xuống lầu, chúng ta mời bác sĩ Lưu tới, vốn muốn đưa nó
đi bệnh viện, nhưng Văn Thông nghe hai chữ bệnh viện thì tỏ vẻ nó không
đi, cuối cùng chỉ có thể đưa nó về nhà, bác sĩ Lưu, anh con và vú Lâm đều
ở nhà nó."

"Lúc Văn Thông tỉnh lại thấy mẹ và cha con đều ở đây, thì cứ kiên trì

muốn chúng ta về nhà nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng lo lắng nó, thật sự là một
đứa bé chu đáo."

Lúc ba mẹ vừa về đến cửa nhà, điện thoại của con vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.