Cứ như vậy, tôi kết thúc chuyến trốn nhà đi ngắn ngủi của mình, do tôi
không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp Văn Thông.
Trên đường cùng ba mẹ về nhà, tôi ngồi giữa ba mẹ, trong ngực vẫn
ôm con Monch¬hichi, nhưng khi xe gần tới đỉnh núi, tôi lại ngày càng khẩn
trương, trái tim đập thình thịch giống như sẽ đụng tới cổ họng của tôi, tôi
nắm chặt tay của mẹ.
"Bảo bối, đừng quá khẩn trương, không thể trốn tránh hoài được, lúc
nào cũng phải đối mặt." Mẹ vỗ vỗ tay của tôi.
Tôi im lặng gật đầu một cái.
Lúc xe của chúng tôi mới vừa dừng trước cửa nhà Văn Thông thì thấy
bác sĩ Lưu và anh họ tôi đi ra. Chúng tôi liền vội vàng mở cửa đi xuống.
"Bác sĩ Lưu, Văn Thông có bị thương không?" Mẹ vội vàng đi tới hỏi.
"Xin bà Lâm yên tâm, tôi đã kiểm tra cho cậu ấy, thật may mắn chân
của cậu ấy không bị thương nhưng thắt lưng của cậu ấy bị trật, hông của
cậu ấy chịu trọng lượng quá nặng nên bây giờ rất đau, nhất định phải nằm
trên giường nghỉ ngơi. Hơn nữa mấy ngày nay dường như cậu ấy cũng
không nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại chịu đả kích nghiêm trọng, bây giờ thân
thể có chút yếu, tôi đã châm cứu giảm đau cho cậu ấy, giờ cậu ấy có thể
ngủ một giấc thật ngon." Bác sĩ Lưu kiên nhẫn nói.
"Đều là lỗi của tôi." Tôi nhỏ giọng nói.
"Joyce, anh khuyên em nên đi xem cậu ấy một chút đi, mới vừa rồi
cậu ấy vẫn luôn gọi tên của em."
"Dạ. Em biết rồi." Trong giọng nói bây giờ của tôi không có do dự, mà
là kiên định.