"Vú Lâm, hôm nay là cháu sai, ba mẹ cũng nói cháu rồi, bây giờ anh
ấy sao rồi?"
"Cậu ấy mới vừa ngủ, nhưng dường như ngủ không sâu, thỉnh thoảng
gọi tên cháu."
Nghe vú Lâm nói vậy, tôi hối hận muốn giết mình, nhưng vẫn không
tưởng tượng ra dáng vẻ hôm nay của Văn Thông, bởi vì anh vẫn luôn dịu
dàng quan tâm tôi. Trong trí nhớ của tôi cũng không có dáng vẻ sốt ruột
của anh với tôi, lần trước ở Bắc Kinh tôi uống rượu say, hình như anh hơi
cứng rắn với tôi, nhưng vì tôi say nên đã không nhớ nữa rồi.
Tôi suy nghĩ mà đứng sửng sờ ở đó.
"Văn Ý, cháu không có việc gì chớ, đừng hù dọa vú Lâm." Vú Lâm
nhẹ nhàng đẩy tôi một cái.
Tôi thoát khỏi mạch suy nghĩ, vội vàng nói với vú Lâm: "Cháu không
có chuyện gì, vú về nghỉ ngơi đi, ở đây có cháu là được rồi."
"Cháu thật sự có thể sao?"
"Dạ, vú yên tâm đi." Tôi vừa nói vừa tiễn vú Lâm.
Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi đứng trong phòng khách, tâm tình
hoảng sợ lại từ từ dâng lên, tôi thật sự rất sợ đi vào gặp anh, bởi vì tôi
không dám nhìn anh rốt cuộc bị tôi hành hạ thành bộ dạng nào nữa.
Tôi đá dép, chân không đi tới trước cửa, như vậy sẽ không có tiếng
động, tôi sợ anh biết mình ở đây, cứ đứng như vậy trước cửa phòng Văn
Thông, tay phải vẫn ôm con khỉ to. Cửa phòng ngủ khép hờ.
"Bảo bối, em tính đứng ở đó cả một buổi tối sao?" Giọng nói suy yếu
của Văn Thông từ bên trong truyền tới.