EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 383

Tôi đi tới, khoảng cách giữa ghế và bàn hơi rộng, đã nói rõ ngày hôm

trước bọn họ hẳn là đỡ Văn Thông rời khỏi chỗ này.

Tôi kéo ghế lại, ngồi xuống trước bàn, thấy trên mặt bàn có mấy tờ

giấy nhưng lại úp xuống, tò mò cầm lên nhìn, tôi bị bức vẽ và chữ viết
trước mắt làm kinh sợ, im lặng nhìn, không thể dời mắt đi.

Lọt vào mắt tôi đầu tiên chính là đoạn đầu mà Văn Thông viết.

"Bảo bối, vợ thương yêu của anh, bây giờ em rốt cuộc đang ở đâu vậy,

thân thể của anh như vậy sao có thể đuổi theo em được đây?"

"Có biết không bây giờ anh thật sự có cảm giác không thở nổi. Trái

tim co lại, cổ họng cũng hẹp đi, cảm giác trước mắt tối tăm."

"Bảo bối, không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, lúc biết em gái nhỏ

dễ thương năm đó chính là em, anh cảm thấy cực kỳ phấn khởi, thật không
ngờ duyên phận của chúng ta lại sâu như thế, vì vậy mà ông trời để chúng
ta gặp nhau ngày trước, mặc dù lúc đó chúng ta chưa quen biết nhau, anh
thật hối hận lúc đó ở trên máy bay, tại sao lại nói chuyện không hòa thuận
với em gái nhỏ xinh xắn chứ?"

Đọc tới đây, nước mắt đã đầy mặt, lời nói của Văn Thông khiến tôi

nhớ lại tình cảnh năm đó trên máy bay.

Lúc đó tôi và cả nhà chú tôi lên máy bay mới phát hiện ra chỗ ngồi

của chúng tôi không được sắp xếp cùng một chỗ, chỗ ngồi của tôi gần cửa
sổ, mà chỗ ngồi của anh họ tôi gần đường đi, giữa chúng tôi cách một
người, chúng tôi bàn bạc để đợi người này tới, sau đó bàn bạc với anh ta
xem có thể đổi chỗ được hay không.

Nhưng tôi và anh họ đợi rất lâu vẫn không thấy người tới, cho đến lúc

máy bay sắp cất cánh, cuối cùng tôi cũng thấy một người con trai có dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.