EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 46

Bầu không khí sôi nổi rôm rả, thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất

nhanh.

"Cũng muộn rồi, tụi cháu nên về rồi, vì còn phải sang nhà ông ngoại

đón Bính Bính về nữa ạ." Văn Trí nhìn đồng hồ đeo tay, vừa nói xong cũng
chuẩn bị đứng dậy.

"Thật không nỡ để mấy đứa đi." Ba tôi thở dài nói.

(Có lẽ vì ba tôi đã lớn tuổi rồi, lần này trở về, tôi phát hiện ông càng

ngày càng thích náo nhiệt.)

"Trước khi hai đứa về lại Mỹ, nhất định phải đến nhà chú và dì ăn một

bữa cơm nữa đấy, nhớ dẫn theo thẳng nhỏ luôn nhá." Mẹ nói.

"Dạ, được ạ." Lương Văn Trí dứt khoát trả lời.

Lương Văn Thông cũng chống nạng từ từ đứng lên. Đi theo anh trai

mình ra cửa. Tôi vội vàng cầm cái ghế nhỏ mà tôi mới mua để bên cạnh kệ
giày, chờ anh ta đi tới liền kéo anh ta lại nói: "Anh ngồi ở đây đổi giày đi."

Anh ta nhìn tôi thật lâu, môi khẽ nở nụ cười, "Cảm ơn." Giọng không

lớn lắm, nhưng khiến lòng tôi có chút gì đó ấm áp thật khó diễn tả bằng lời.

Anh ta một tay chống gậy, một tay vịn tường, từ từ ngồi xuống, tự

mình cố gắng mang giày vào.

Tôi đứng cạnh anh ta nói: "Vậy chiều nay trước khi đi, tôi sẽ điện

thoại cho anh nhé."

"Được, tôi chờ điện thoại của cô."

"Có cần Joyce lái xe đưa mọi người về không?" Mẹ tôi hỏi. (xem ra

mẹ tôi cảm thấy Lương Văn Thông đi đường có vẻ bất tiện)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.