vào, em biết, anh đi tương đối chậm." Văn Thông làm mặt quỷ đối với tôi.
Chỉ không muốn buông tay ra thôi, anh nhẹ nhàng hôn tôi, cũng
nói:"Em cũng có thể điện thoại cho anh, anh sẽ rất vui vẻ."
Lưu luyến không rời nhìn anh chống quải trượng đi về phía cửa cổng,
đi vào rồi chậm rãi quay người lại, gật đầu một cái với tôi, bởi vì đôi tay
đều vướng bận, không tiện vẫy tay.
Cùng Văn Thông yêu nhau đã gần một năm, còn giống như lần đầu
tiên tôi đến sân bay tiễn người lên máy bay, nhìn anh cách tôi đi cảm giác
thật là là để cho tôi cảm thấy ly biệt thương cảm, cho dù anh và tôi chỉ chia
tay trong thời gian ngắn ngủi.
***
Ba mẹ và tôi, một nhà ba người chúng tôi đến Bắc Kinh, ở sân bay,
chúng tôi gặp được anh trai và Tiểu Lâm, trong nhà của chúng tôi chỉ có tôi
đã thấy Tiểu Lâm thật sự, ba mẹ cũng chỉ từng thấy hình của cô ấy, lần này
nhìn thấy người thật, mẹ rất vui vẻ, liên tục khen bộ dạng cô ấy xinh đẹp,
khó trách suốt ngày anh trai nán lại ở Bắc Kinh, cũng không về nhà.
Nhìn thấy bọn họ ân ái đứng chung một chỗ như thế, thật ngọt ngào,
lại khiến cho tôi nghĩ tới Văn Thông rồi, thật sự hy vọng hiện tại anh cũng
có thể đứng chung một chỗ với tôi, so công lực ngọt ngào mạnh mẽ với bọn
họ.
Đợi đến sau khi bọn họ đều nói chuyện xong, tôi mới có cơ hội nói với
Tiểu Lâm.
"Chúc mừng chị, rốt cuộc sắp trở thành chị dâu của em rồi. Em rất vui
vẻ."