Nghe đối thoại của bọn họ, tôi nhìn Văn Thông một chút, phát hiện
hình như anh bạn này hơi ngượng ngùng, rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn
xuất hiện đỏ ửng.
"Mọi người có ăn hay không, chỉ nhìn không, tôi chờ không kịp rồi."
Nói xong liền lôi kéo Văn Thông, ý bảo anh ngồi xuống.
"Đúng vậy, nhanh ngồi xuống, Văn Kiền, con còn không nhanh bảo
Tiểu Lâm ngồi." Mẹ ở bên cạnh bắt đầu lên tiếng.
Tiếng cười nói vui mừng ở bên trong, chúng tôi vui vẻ kết thúc bữa ăn
tối phong phú này, lần này thật sự là người cả nhà đến đông đủ.
Vẫn giống như trước kia, tôi muốn trở về nhà chính xác của ông chông
tôi, tất cả mọi người ở nhà mẹ đẻ ra tiễn, kéo tay Văn Thông rời khỏi nhà
tôi.
Không có một nhóm người nhà tôi chọc ghẹo, hiện tại Văn Thông và
tôi từ từ đi trên đường nhỏ ở giữa đêm, không có ngôn ngữ, chỉ nghe được
tiếng quải trượng của anh chạm đất, hôm nay cảm thấy nó cũng đập nhiều
tiếng vào trong lòng của tôi , tôi nhìn trộm anh, bởi vì hai chân Văn Thông
không có cảm giác, nên không cảm nhận được tình trạng mặt đường, mỗi
lần đi bộ nhất định phải nhìn dưới chân thật cẩn thận, nhưng mà động tác
quay đầu nhỏ nhẹ của tôi, vẫn bị anh phát hiện.
"Bảo bối, em làm sao vậy, hôm nay có chút rầu rĩ không vui." Văn
Thông dừng bước hỏi.
Tôi vẫn kéo cánh tay của anh như cũ, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú
vào vẻ mặt nghi vấn anh, còn chớp chớp đôi mắt của tôi.
Văn Thông nhìn thấy bộ dạng này của tôi, cũng biết không hỏi được
gì, liền cười cười với tôi, còn hạ trọng tâm thân thể, lấy tay ôm lấy tôi nói:
"Bảo bối, mặc kệ như thế nào, anh đều hi vọng em thật vui vẻ."