"Chồng Tinh Tinh, không để ý tới em, anh nghĩ cũng không muốn
nghĩ, bởi vì bây giờ anh thiếu nợ của em, khoản nợ đầy máu, tại sao có thể
không trả, em cũng chỉ cho anh chút ít cơ hội hôm nay thôi, không đòi anh,
về sau, mỗi ngày em sẽ thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt anh, nhắc nhở anh
phải đối xử với em thật tốt." Tôi hả hê nói xong, tay cầm một ngón tay của
anh lên, chơi đùa một ngón tay.
"Chồng Tinh Tinh, anh nhất định phải chê em phiền, cũng nhanh tỉnh
lại đi, anh xem em, một mình ở chỗ này, lảm nhảm, người ta có thể cho
rằng em có bệnh hay không, chờ đến khi anh tỉnh lại, thì không thấy được
em, bởi vì em bị đưa đến khoa tâm thần để kiểm tra, làm sao đây?"
Nói xong tôi đứng lên, tiến tới trước mặt của Văn Thông, cẩn thận
nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm: "Sẽ không phải chê em phiền, sợ em đòi
nợ, giả vờ ngủ chứ?"
Đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch mắt của anh ra, khẽ buông tay,
chúng lại nhắm lại, thật là, sao còn bất tỉnh đây?
"Chồng Tinh Tinh, không phải anh muốn làm người đẹp ngủ chứ, anh
là đàn ông đó, còn có em đáng yêu như mèo đang chờ ở đây, anh chịu ngủ
sao? Nhanh mở mắt nhìn em một chút đi, hiện tại em rất nghe lời, mỗi ngày
trải qua cuộc sống của heo, mập hơn rất nhiều. Không tin, anh có thể sờ
một cái xem."
Tôi đặt tay anh ở trên mặt của tôi, vết chai cứng rắn trong bàn tay anh
cũng không làm tôi đau nhói, mà để cho tôi cảm thấy có cảm giác chân thật
như vậy.
"Chồng Tinh Tinh, anh nhanh hôn em một chút đi, đã rất lâu không
hôn rồi, anh không muốn sao? Em cũng sắp muốn đến điên rồi. Anh không
hôn, em sẽ cường hôn anh trước."