EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 66

"Để mẹ lấy thuốc giùm con, con mau rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng,

sau đó uống thuốc đi."

"Vâng, con xuống ngay đây."

Tôi nhìn một bàn đầy thức ăn nhưng tôi không có khẩu vị gì cả, cứ

ngồi đó không ăn gì, mẹ đem thuốc tới nói, "Bảo bối, con không đói bụng
à, hay để mẹ gọi bác sĩ Lưu đến khám cho con nhé." Mẹ tôi quan tâm nói.

"Không cần, không cần đâu ạ, con thật không sao mà."

"À, đúng rồi, hôm nay mẹ có nghe điện thoại di động của con kêu mấy

lần đấy, nhưng mẹ không tìm thấy điện thoại của con đâu cả, con để đâu
vậy?" Mẹ hỏi.

Điện thoại di động của tôi để đâu rồi nhỉ, hoàn toàn không có ấn

tượng, cũng chẳng nhớ để nó ở đâu cả, hay là tôi còn bỏ trong cái ví, tôi
nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua khi tôi về nhà, rồi đứng lên đi đến gần cửa
chính, thì nhìn thấy túi xách của tôi để ở phía sau chậu hoa gần cửa.

Ngồi trên ghế sofa, hôm nay tôi thật sự sợ phải cầm điện thoại di động

lên xem, nhưng vẫn nên xem thử thế nào, nói không chừng là do tôi tự gây
sức ép mình mà thôi.

Khi tôi xem điện thoại thì có hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn được

gửi đến. Toàn bộ đều là của Lương Văn Thông. Tin nhắn thứ nhất được gửi
vào tối ngày hôm qua.

"Joyce, hôm nay tôi thật sự rất vui, nếu như tôi có nói gì làm cô buồn,

thì tôi thật xin lỗi. Mong cô tha thứ cho tôi. Thomas."

Hai cuộc gọi nhỡ đều là của ngày hôm nay, một cuộc là lúc mười giờ

rưỡi, một cuộc là lúc mười hai giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.