Anh ta thấy tôi sững sờ bất động nhìn mình, thế là anh ta lại cười nói,
"Thế nào? Sữa tươi nhé?"
"Cũng được." Tôi không suy nghĩ chỉ trả lời qua loa.
Cô tiếp viên hàng không đã đi.
Tôi dựa lại vào ghế, khi vừa chuẩn bị nhắm mắt, tôi nhìn thấy anh ta
dùng tay chống lên hai bên tay vịn để sửa lại chỗ ngồi, chừng hai ba giây
mới buông ra ngồi xuống, sau đó dùng tay xoa bóp hai chân của mình, nhìn
xuống theo từng ngón tay thon dài anh ta đặt ở trên đùi, chân anh ta rất dài,
ừm, có lẽ anh ta rất cao. Có điều, dường như chân anh ta hơi nhỏ nhỉ, tôi
chợt bắt đầu suy nghĩ, tuổi còn trẻ như vậy mà không chịu siêng năng rèn
luyện cơ thể gì hết. Xem ra, anh ta là người không thích vận động.
Tôi buồn ngủ quá nên nhắm mắt lại ngủ tiếp, có lẽ do tác dụng của
thuốc tôi uống trước khi lên máy bay.
"Thưa cô, sữa tươi cô cần đây ạ."
"Cứ để xuống đấy đi, hình như cô ấy lại ngủ rồi." Giọng nói dễ nghe
thấp thoáng cất lên.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc máy bay sắp sửa hạ cánh, ổn định
lại chỗ ngồi xong, tôi vặn vẹo người duỗi cái lưng đang mỏi nhừ. Thoải mái
thật. Quay đầu qua, nhìn thấy anh ta đang nhìn tôi, tôi bèn ái ngại cười nói
với anh ta: "Có phải tôi mê ngủ quá không?"
"Ừ, đúng là rất mê ngủ." Anh ta nhẹ giọng nói. Anh ta cũng điều chỉnh
lại chỗ ngồi của mình. Dùng tay nâng lên một chân rồi bỏ xuống, sau đó
cũng làm như thế với chân còn lại.
Tôi nhìn từng cử động của anh ta mà rất lấy làm lạ. Sợ anh ta phát
hiện tôi vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh cho người ta nói tôi