Phía sau Tây Mễ dường như như có vô số tia sét ớt đỏ nổ bùm bùm
như pháo hoa. Nóng bỏng kích thích làm cô muốn ngừng mà không được,
nước chấm nổi bật cộng với nước canh và nguyên liệu nấu ăn giòn tan
thơm ngon, chắc là tiêu phí không ít công sức.
Đúng là danh bất hư truyền, một vị cay này thôi, trăm vị còn lại đều
thất sắc, giống như trong trời đất này không còn một loại hương vị nào có
thể so sánh cùng nữa. Tây Mễ không thể ăn cay được, trán bắt đầu đổ từng
giọt mồ hôi trong suốt, khuôn mặt trắng noãn đỏ lên, miệng hút khí "hồng
hộc", cay đến mức độ này, lại ức chế không nổi lên dục vọng muốn nếm
thử tiếp, bắt đầu bỏ bao tử vịt, thịt bò, mề gà vào trong nồi.
Ăn không biết mệt, ăn đến khí thế ngất trời, ân oán tạm thời bị gác lại
một bên.
Ứng Khúc Hòa rót cho cô một chén trà ướp lạnh. Cô tức giận giật lấy
uống một hơi, trừng mắt một cái: "Người đàn ông tâm cơ, không biết xấu
hổ."
Bị gán cái mác "Người đàn ông tâm cơ", Ứng Khúc Hòa cũng không
che giấu khẽ cười một tiếng, khóe môi vẻ ra độ cong đủ dịu dàng. Anh rút
khăn giấy ra, đưa tới bên miệng cô, ý bảo cô lau dầu mỡ xung quanh: "Tôi
cho rằng cô hết giận."
Tây Mễ đẩy tay anh ra: "Buồn cười lắm hả? Tôi lại thấy không hề
buồn cười chút nào! Lấy tay của anh ra, ai muốn khăn giấy của anh?"
Mu bàn tay trắng nõn của anh in dấu bàn tay đỏ chót, tạo thành đối lập
rõ ràng với màu gân xanh dưới da thịt.
Trong miệng Tây Mễ đang nhai ngó sen, cái cổ nhỏ bé duỗi ra, đôi
mắt nhỏ liếc qua chú ý tới dấu bàn tay màu đỏ trên mu bàn tay anh, biểu
tình hung hoành lập tức sụp đổ, cảm giác áy náy sinh ra, có chút đau lòng.