EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 305

Trước sau đều bị mai phục, Tây Mễ không biết trốn vào đâu, cúi đầu

kêu một tiếng: “Ông nội.”

Gậy của Tây Văn Đạo gõ mạnh xuống đất, ông cả giận nói: “Đồ khốn

kiếp, mày vẫn còn biết ông nội mày đây nữa à? Trong mắt mày còn có nhà
họ Tây không?”

“… Còn.” Tây Mễ rũ đầu xuống, giọng như muỗi kêu.

Bị mấy sư huynh đệ vây lại, Tây Mễ không trốn đi đâu được, chỉ có

thể ngoan ngoãn theo họ ra ngoài từ cửa sau, lên xe của họ. Trâu Thành
Phong ngồi ghế phụ lái, xoay người đưa một túi đồ ăn cho cô, Tây Mễ “hừ”
một tiếng hất xuống, “Ai thèm ăn đồ ôi anh đưa chứ.”

Bánh đậu xanh giòn lăn lông lốc trên sàn xe.

Tây Văn Đạo nghiêm khắc quát lớn: “Không biết lớn nhỏ, nhặt lên.”

Không dám cãi uy ông lão, Tây Mễ đành phải cúi người nhặt bánh lên,

bọc lại bằng túi nilon, cầm trong tay.

“Ăn sạch, không được để lại cái nào.”

Trước giờ ông lão vẫn luôn mạnh mẽ như thế, tuy lòng Tây Mễ nghẹn

khuất, nhưng vẫn phải nhét nguyên một đống bánh đậu xanh vào miệng,
gặm từ từ mà chẳng biết vị gì.

Ứng Khúc Hòa theo sát phía sau, trợ lý Chu Minh khó hiểu: “Ông chủ,

có báo cảnh sát không? Thấy không lành chút nào.”

“Quan thanh liêm khó dứt việc nhà.”

Lúc này Chu Minh mới kịp phản ứng: “Tây Văn Đạo và Tây Mễ, là

cha con?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.