EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 312

Ứng Khúc Hòa bị Tây Mễ kéo phía sau một cái, anh quay người lại,

nhìn thấy Tây Mễ dừng bước, ngừng ngay tại chỗ.

Mắt của cô gái nhỏ đỏ ngầu, giơ mu bàn tay lên lau lau, kềm chế nước

mắt sắp trào ra, cô gần như nức nở nói: "Ông nội, lúc ông tới Carmel đón
cháu, cháu nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng lúc đó cháu cảm thấy ông
là ông cụ hoà nhã nhất trên thế giới này. Mặc dù sau này ông nghiêm khắc
với cháu, cháu vẫn cứ cố chấp cho rằng ông là vì muốn tốt cho cháu. Mãi
đến khi ông muốn gả cháu cho Đại sư huynh, bảo cháu nhường danh "Tam
Xuyên" cho Đại sư huynh, cháu mới biết chẳng qua cháu chỉ là công cụ
truyền thừa của ông. Ứng Khúc Hòa anh ấy cũng là thầy của cháu, anh ấy
không chỉ dạy cháu làm thức ăn, còn dạy cháu làm một cô gái nên sống một
cuộc sống như thế nào, anh ấy không chỉ truyền thừa tài nghệ nấu nướng
cho cháu, còn truyền thừa cả tương lai và cuộc sống cho cháu. Ông coi
cháu là một công cụ truyền thừa, nhưng cháu là một con người sống chân
chính. Cháu còn trẻ, có giấc mơ mình muốn theo đuổi, không muốn tiếp tục
làm một con ếch ngồi đáy giếng, cho nên ông nội à, xin lỗi."

Tây Văn Đạo tức giận đếnmức toàn thân run rẩy, gân mạch nổi đầy

trên mu bàn tay.

"Ba ba tôn đạo, chúng ta đi thôi."

Ứng Khúc Hòa dẫn Tây Mễ ra khỏi phòng, đi qua đám sư huynh đệ ở

hành lang, đi vào thang máy.

Ngoài khách sạn mưa to tầm tả, hai người sóng vai đứng ở cửa ra vào,

đợi Chu Minh lái xe tới đón. Tây Mễ cúi thấp đầu, dùng mũi chân vẽ vòng
tròn, cô đỏ mặt hỏi: "Ba ba tôn đạo..."

"Cậu ở đâu? Lái xe tới."

Mưa bay bay, Ứng Khúc Hòa cầm di động, vươn tay còn lại qua, dùng

lòng bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Tây Mễ, tỏ ý cô đứng nòi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.