EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 337

“… Tôi cần anh ta đồng ý làm gì?” Rất nhanh Quý Đông Lâm đã hiểu

ý trong lời này của Nam Tinh, chen mặt qua, nhìn theo ánh mắt của cô tới
chỗ Ứng Khúc Hòa.

So với Quý Đông Lâm, Ứng Khúc Hòa căng thẳng hơn nhiều. Một tay

anh rũ xuống, nắm chặt thành đấm, Quý Đông Lâm và Nam Tinh ngồi hàng
ghế đầu tiên, chỗ của bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy rõ vì dùng sức mà
trên mu bàn tay Ứng Khúc Hòa nổi đầy gân xanh. Vì bị bàn che khuất nên
ống kính không thu được hình ảnh này vào, Ứng Khúc Hòa nếm món của
hai vị đầu bếp, nắm đấm càng siết chặt hơn, hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm
trạng khẩn trương, nếm thử một miếng cơm chiên của Tây Mễ.

Từng hạt cơm chiên nhộn nhạo quanh đầu lưỡi anh, thần kinh căng

thẳng bỗng thả lỏng, trong mắt người khác, vẻ mặt anh trở nên phức tạp.

Ba giám khảo còn lại trông thấy ánh mắt anh, có phần tò mò.

Giám khảo Tống Bảo Quốc hỏi anh: “Cậu Ứng, vẻ mặt của cậu như

vậy, cơm chiên rất khó ăn sao?”

Ứng Khúc Hòa không nói gì, đưa cơm chiên cho ông, hai tay che mặt

một lát, hít sâu, thả ra, dựa vào ghế mềm, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp
nhìn Tây Mễ.

Tống Bảo Quốc nếm cơm chiên của Tây Mễ, vành mắt bỗng đỏ lên,

thở dài, không nói gì, đưa đĩa cơm cho giám khảo tiếp theo.

Lâm Hoa nếm cơm chiên, mặt cũng coi như bình thường. Còn giám

khảo cuối cùng là Dương Tông nếm cơm chiên xong, không khống chế
được cảm xúc, mắt đỏ lên, hai hàng lệ tràn mi.

Dương Tông đưa tay lau nước mắt, nhận khăn tay và micro mà MC

đưa tới, nói: “Trận đấu hôm nay, bất kể kết quả như thế nào, tôi đều cho
vua bếp phải là Tây Mễ. Đã rất lâu rồi, tôi chưa được nếm một món ăn nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.