một em trai cùng mẹ khác cha, tên là Tả Dịch, không có hứng thú với mỹ
thực, tự mình mở công ty riêng, sự nghiệp thành công.
Mặc dù Ứng Khúc Hòa xếp thứ hai nhưng Ứng Sênh Nam và Tả Dịch
đều sợ anh, ở trong nhà anh mới thật sự là "anh cả".
"Anh tới trấn cổ làm gì?" Ứng Khúc Hòa khôi phục lại vẻ nghiêm
khắc, giống nhau người vừa rồi lén nhếch môi lên không phải là anh vậy.
Ứng Sênh Nam nói: "Mang chị dâu em tới trấn cổ nghỉ mát, hôm
trước mới bàn với anh vợ chuyện kết hôn, kết quả anh vợ không ép anh li
dị với chị dâu em mà trực tiếp mang theo bảo vệ đến cướp người! Anh trai
em đủ lanh trí ôm chặt chị dâu em thoát khỏi vòng vay."
Ứng Khúc Hòa lạnh lùng nhìn anh ta: "Nói chủ đề chính đi."Ứng Sênh
Nam vội ho một tiếng: "Thật ra anh định để Điềm Giản ở lại trấn cổ với em
mấy ngày, đợi đến khi nào anh trai cô ấy đồng ý chuyện kết hôn thì anh sẽ
quay lại đón cô ấy."
"Sao Điềm Hạo không đánh gãy chân chó của anh đi?" Đối với hành
vi trâu già gặm cỏ non của Ứng Sênh Nam, Ứng Khúc Hòa khinh bỉ nói:
"Mặt mũi của nhà họ Ứng không còn nhiều lắm đâu, phiền anh tiết kiệm
chút đi."
Điềm Giản là một cô gái rất đặc biệt, là cô gái ngốc trong miệng người
thường, nhưng người tình trong mắt hóa Tây Thi, Ứng Sênh Nam vừa thấy
đã yêu ngay cô gái đó, tìm đủ mọi cách bắt lấy trái tim của cô ấy, thậm chí
giựt giây cô gái ngốc trộm hộ khẩu trong nhà đi cùng anh ta đến cục dân
chính lãnh giấy hôn thú.
Sau khi anh trai cô gái biết được thì nổi trận lôi đình, không thể đón
nhận Ứng Sênh Nam lớn hơn Điềm Giản mười mấy tuổi, càng không thể
chấp nhận Điềm Giản gả cho một lão cầm thú.