EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 37

Bà chủ cúi đầu tính máy tính, không ngẩng đầu lên trêu chọc cô: "Sao

có thể để trù thần uất ức trong khách sạn nhỏ của bọn chị chứ? Khách sạn
này của bọn chị không phải là nhà hàng. Nhưng kiểu người không có thân
phận như em, không có hộ khẩu thì ở trấn cổ này sẽ không có ai dám thuê
em, nếu em muốn thì làm ở quầy lễ chỗ chị cũng được, hàng tháng chị cho
em 800 tệ, bao ăn ở, lúc khách không cần dùng phòng bếp thì cho em tùy
tiện sử dụng phòng bếp, thế nào?"

Tiền lương 800 tệ cũng quá ít rồi, nhưng tốt xấu gì cũng đủ để nộp tiền

phí điện thoại, bao ăn ở, có wifi, còn có phòng bếp, hoàn toàn có thể thỏa
mãn nhu cầu cuộc sống cơ bản của cô rồi.

Bà chủ nhanh chóng viết một hợp đồng sử dụng công nhân, bảo cô ký

tên lên. Hai bên ký tên, mỗi người giữ một bản, sau khi xong hết thì Tây
Mễ chính thức đổi nghề, làm nhân viên lễ tân khách sạn.

Rốt cục bà chủ cũng được thanh nhàn, đi ra ngoài tản bộ mua thức ăn,

để lại một mình Tây Mễ ở trong khách sạn.

Buổi chiều Tây Mễ nhận một đoàn khách du lịch, lúc sắp tối thì cửa

khách sạn được đẩy ra, chuông gió treo trước cửa "leng keng" vang lên, âm
thanh lanh lảnh.

Bà chủ mang một cô gái váy trắng cao gầy về, dẫn cô gái đi đến trước

quầy, giới thiệu nói: "Tây Mễ, đây là Điềm Giản, em chăm sóc cô ấy giúp
chị, chị ra ngoài lấy bưu phẩm."

Tây Mễ ừ một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người cô gái.

Tóc xoăn tới eo, ngũ quan thanh lệ thoát tục, đối phương quan sát

hoàn cảnh khách sạn trước, ánh mắt mềm mại dừng lại trên người cô, khóe
miệng cười nụ cười ngọt ngào.

Mặc dù rất ngọt, nhưng có hơi quá mức, thoạt nhìn có vẻ ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.