EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 395

Buổi tối Tây Mễ chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, cửa sổ bị người gõ vang.

Nam Tinh nằm trên giường, trùm chăn lên: "Nhất định là tìm cô rồi, đi mở
cửa đi."

Tây Mễ mở cửa sổ ra một khe nhỏ, bên ngoài quả nhiên là Ứng Khúc

Hòa, sau lưng là đèn sân mờ tối vầng nhuộm hình dáng của anh, giống như
một bức tranh tinh vi trên tấm da trâu.

Ứng Khúc Hòa: "Em ra ngoài đi."

Tây Mễ gật đầu dạ một tiếng, đóng cửa sổ, vừa bước ra khỏi nhà

chính, đèn trong sân bị tắt đi.

Cô lờ mờ nhìn thấy bóng lưng Ứng Khúc Hòa trong đêm tối, đến gần

vươn tay đẩy lưng anh một cái: "Ba ba tôn đạo, sao vậy? Con chó kia lại
đói bụng sao?"

Ứng Khúc Hòa cầm một vỏ trứng vịt lấp lánh tỏa sáng xoay người lại,

đưa đến trước mặt cô: "Tặng em."

Vỏ trứng vịt đã được làm sạch, ở chỗ đầu rỗng được quét một lớp

nhựa trong suốt, bên trong chứa đom đóm, không ngừng đụng vào lớp
màng mỏng, như muốn chạy ra tìm đường sống.

Đom đóm ở trong vỏ trứng vịt, lập loè chiếu sáng, ánh sáng lúc ẩn lúc

tắt, lúc sáng lúc mờ, cực kỳ đẹp mắt. Tây Mễ cẩn thận dùng hai tay bưng
vỏ trứng vịt, mượn ánh sáng mờ nhạt nhìn Ứng Khúc Hòa: "Ba ba tôn đạo,
anh gọi em ra chính là để cho em xem cái này?"

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Khúc Hòa, chỉ nghe thấy anh ừ

một tiếng, hỏi lại: "Không thích sao? Trong núi không có thứ gì có thể tặng
em, thấy còn vỏ trứng vịt muối nên anh bắt mấy con đom đóm bỏ vào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.