EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 407

"Chẳng phải cô ỷ có Ứng Khúc Hòa nâng đỡ sao? Kéo cái gì? Được

bao nuôi vinh dự lắm à?" Diệp Đậu Đậu cũng đi qua rửa tay, bất chợt châm
chọc một câu.

Tây Mễ cầm túi xách đi qua trước mặt cô ta, đi tới cửa, khóa trái cửa,

sau đó đá hết mấy cánh cửa nhỏ ra, xác định không có ai thì cầm cây lau
nhà chọt qua.

Bị chọt bất ngờ, vạt váy trắng tinh của Diệp Đậu Đậu lập tức bị dính

bẩn, cô ta phát điên lên: "Tây Mễ! Cô bị bệnh hả!"

Tây Mễ vung cây lau nhà trong tay, nghiêng đầu một cái, "Không sai,

ung thư não thời kì cuối không chữa được!" Nói xong ném cây lau nhà sang
bên, nhắc thùng đầy nước ở sau cửa hắt qua.

Diệp Đậu Đậu theo bản thân nhảy về sau, nhưng vẫn không thể tránh

được thùng nước bẩn, nửa người dưới đều ướt đẫm.

Tây Mễ làm mặt quỷ với cô ta, mở cửa nghênh ngang rời đi.

Trở lại hội trường đấu giá, buổi đấu giá đồ cổ đã bắt đầu. Tây Mễ ngồi

trở lại chỗ cũ, sảng khoái thở ra một hơi: "Sướng qua, thật sự nên hắt phân
chó vào người cô ta mới đúng."

Ứng Khúc Hòa hơi ngước mắt lên, hỏi cô: "Sao thế?"

Tây Mễ kễ lại chuyện khi nãy, thấy vẻ mặt Ứng Khúc Hòa có chút

không tốt, hỏi: "Có phải em... có ngây thơ rồi không? Nhe răng tất báo gì
đó?"

Ứng Khúc Hòa: "Lần sau có cơ hội tốt kiểu này, nhớ ăn miếng trả

miếng, một lần nổi tiếng."

"..." Tây Mễ ôm lấy cánh tay anh nhỏ giọng nói: "Có hơi độc ác nhỉ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.