Anh mang caravat lâu vậy rồi, thật sự cho rằng anh không phân biệt
được loại nào tốt loại nào xấu sao?
Ứng Khúc Hòa không vạch trần cô, nhếch khóe môi cười nói: "Không
tồi, rất thích."
Tây Mễ bưng mặt nhìn anh, vẻ mặt dương dương tự đắc: "Đúng vậy,
mặt dưới của caravat có thêu chữ 'X', là chữ giản thể của tên em. Loại hàng
nhái này... Anh cất ở trong phòng ngủ cũng được."
(
西米 [xīmǐ] Tây Mễ)
Cô ngừng chút, lại nói: "Anh sẽ không chê đấy chứ?"
Ứng Khúc Hòa mím môi cười một tiếng, "Không đâu." Anh vươn tay
qua nắm lấy tay Tây Mễ: "Những thứ này anh không thiếu, sau này đừng
mua nữa."
"Em biết anh không thiếu, dù sao cũng không đắt, mua cho anh cũng
chỉ muốn anh... để ở phòng ngủ nhìn, có thể nhìn vật nhớ người?" Tây Mễ
cắt một phần bò bít tết nhỏ, cẩn thận nhét vào trong miệng.
"Ừ, được." Ứng Khúc Hòa cấy caravat đi, đặt ở trên ghế, tự tay cắt
nhỏ thịt bò trong dĩa của mình, phần tinh hoa nhất xiên lại đưa cho Tây Mễ.
Tây Mễ hơi sững sờ sau đó nhận lấy thức ăn của anh, không nỡ nuốt
xuống, cẩn thận nhai kỹ, nhai nát đến nỗi không thể nát thêm được nữa mới
lưu luyến nuốt xuống.
Sau khi bữa tối kết thức bọn họ gặp bà Tưởng ở cửa ra vào.
Bà Tưởng vẫn mặc sườn xám màu đen, nhưng kiểu dáng khác với kiểu
lần trước Tây Mễ nhìn thấy. Bà Tưởng đi tới chào hỏi Ứng Khúc Hòa, bắt