cùng chạm nhẹ vào môi cô, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn để em có cơ
hội lâm trận chạy trốn."
"... Lão cầm thú." Vẻ mặt Tây Mễ tiếc hận, "Điềm Giản nói rất đúng,
anh thật sự là lão cầm thú."
Môi hai người gần như không có khoảng cách, lúc Tây Mễ nói
chuyện, đôi môi đóng mở gần như đụng vào môi anh.
Nói chuyện như vậy thật sự... rất xấu hổ.
Bản thân Tây Mễ cũng cảm thấy sắp nổi tung rồi.
"Từ lúc bắt đầu qua lại với anh, đáng lẽ em nên chuẩn bị tốt điều này."
Hơi thở ấm nhuận phả trên mặt cô, lỗ chân lông toàn thân đều bị kích
thích mà nở ra.
Tây Mễ cảm thấy phía dưới anh có cái gì đó chỉa vào bụng cô, như bị
định thần chú, không dám cựa quậy nữa.
Tay Ứng Khúc Hòa đã bắt đầu di chuyển trên người cô, sau đó hôn từ
cổ cô trượt xuống dưới, Tây Mễ bị anh hôn đến ngất ngây, cho nên đợi cô
phản ứng lại, quần áo trên người cô đã bị lột sạch.
Tây Mễ kéo chăn qua che kín mặt, "Ba ba tôn đạo, anh tắt đèn đi!"
Cạch một tiếng, đèn phòng ngủ tắt ngúm.
Cả quá trình Tây Mễ không dám mở mắt, cô có thể cảm nhận được rõ
Ứng Khúc Hòa làm gì trên người cô, nụ hôn từ cổ tàn sát xuống dưới,
phòng tuyến của cô hoàn toàn sụp đổ, tựa như bơ sữa hòa tan dưới ánh mặt
trời.