EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 547

Nghe anh miêu tả, Tây Mễ gần như đã có thể liên tưởng đến món đậu

hủ non thơm ngon kia...

Cô thật đói...

Ứng Khúc Hòa dán sát vào lỗ tai cô hỏi: "Muốn ăn không?"

"Muốn... A..."

Phòng tuyến cuối cùng của cơ thể Tây Mễ bị công phá, cảm giác đau

đớn lập tức phá vỡ ảo tưởng của cô về món ngon, khóc lóc kêu lên: "Ba ba
tôn đạo! Em ghét anh!!"

"Đậu hũ của anh đã cho em ăn, em còn không hài lòng cái gì, hả?"

Ứng Khúc Hòa liếm nước mắt ở khóe mắt cô, giọng nói còn mang theo
chút uất ức, "Được rồi, mặc dù em nhỏ tuổi, nhưng cũng không thể làm
chuyện bội tình bạc nghĩa, sau này phải học được cách phụ trách, không thể
vứt bỏ ông già anh."

Tây Mễ khổ không thể tả.

Một khi ông già đầy năng lực cầm thú rồi, thì ngay cả mặt cũng không

cần nữa...

Sáng ngày thứ hai bầu trời sáng choang, dướt đất đầy tuyết.

Bên ngoài trời đông giá rét tuyết bay phất phới, trong phòng lại ấm áp

như mùa hạ, trên người bọn họ chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Hai người lộ chân ra khỏi chăn mỏng, chân trắng nõn của Tây Mễ kẹp

lấy Ứng Khúc Hòa, rúc ở trong ngực Ứng Khúc Hòa ngáy khò khò.

Ứng Khúc Hòa nhẹ nhàng đứng dậy, không đánh thức cô. Đi qua

phòng cô lấy một bộ quần áo và nội y sang, gấp gọn đặt ở trên tủ đầu
giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.