EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 597

Tây Mễ gật đầu, nâng cốc nước ấm uống một ngụm, người ấm hơn.

“Bé con, đây là nhà con, đừng câu nệ.” Ánh mắt ôn hòa của ông Ứng

như hòa tan cả tuyết đọng bên ngoài.

Hí khúc trên TV đang đến đoạn cao trào, ông xoay xe qua hát, buồn

cười là ông lão học được đâu ra đấy, còn cong lan hoa chỉ lên rất hăng say.

Không ngờ ông nội Ứng lại có tiềm chất đậu bức* như vậy…

(* đậu bức: nói nhảm một cách hài hước, đáng yêu)

Tính cách quả thực khác một trời một vực so với Ứng Khúc Hòa.

Gần đến giờ cơm trưa, Ứng Sênh Nam cũng mang theo Điềm Giản tới.

Điềm Giản vừa vào cửa, trông thấy Tây Mễ, đã vui vẻ xông tới ôm cô: “Mễ
Mễ, tớ nhớ cậu quá, gần đây cậu chẳng gọi điện cho tớ gì cả, tớ đau lòng
lắm!”

Vợ chạy nhào tới, khiến Ứng Sênh Nam sợ toát mồ hôi lạnh. Anh đi

qua cẩn thận giữ chặt Điềm Giản, “Tiểu tổ tông à, em đi chậm chậm thôi,
trong bụng em vẫn còn một tiểu tiểu tổ tông nữa đấy!”

Điềm Giản không cho là đúng, hừ một tiếng: “Làm sao đâu chứ, em

thấy Tiểu Điềm Điềm rất nghe lời mà.”

Tây Mễ: “??”

Ứng Khúc Hòa: “??”

Lan hoa chỉ đang cong lên khi ngâm hí khúc của ông lão dừng lại trên

không trung, ông nghiêng đầu dùng làn điệu hí khúc hỏi: “Sênh Sênh,
Điềm Giản có rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.