EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 257

Có người đi tới cầm xe đạp, Chân Bảo gấp đến độ muốn đi nhưng Phó

Minh Thời cứ một mực ôm cô, không chịu buông tay.

Chân Bảo nghiêng đầu về phía không có ai bên kia nhỏ giọng yêu cầu

anh: “Anh đừng như vậy...”

“Hại anh đợi em hai giờ đồng hồ, cơm tối cũng chưa ăn, chẳng lẽ em

không có gì để đền đáp sao?” Phó Minh Thời tự mình đòi lại công bằng,
quét mắt nhìn các học sinh đi đi lại lại, Phó Minh Thời ghé sát vào lỗ tai
Chân Bảo nói: “Trước tiên chúng ta đi cơm đã, ăn xong anh sẽ tính sổ với
em.”

Lỗ tai Chân Bảo hơi ngứa nên quay đầu che lại.

Phó Minh Thời cười cười rồi hôn lên mu bàn tay của cô, sau đó buông

cô ra rồi tiếp theo là di chuyển xe đạp ra ngoài.

“Mỗi ngày đều ăn cơm muộn như vậy, cái bụng có đói không?” Trong

lúc chờ các món ăn lên, Phó Minh Thời cau mày hỏi.

Chân Bảo lắc đầu một cái, “Cũng còn tốt, có lúc công việc rãnh em sẽ ra

mua ít đồ ăn.”

Vừa mới ở bên ngoài trời tối, Phó Minh Thời nhìn chằm chằm Chân Bảo

một chút, thấy Chân Bảo giống gầy. Kết thúc xong món nợ, anh dẫn Chân
Bảo đi siêu thị mua cho cô các loại thực phẩm dinh dưỡng, Chân Bảo cũng
ở bên cạnh thuyết phục, cuối cùng cũng xem như thành công lấy đống đồ
trong xe trả về hơn phân nữa.

Mua xong đồ ở siêu thị, Phó Minh Thời lại lấy xe chở cô đi đến dưới

gốc cây hòe ở phía tây thư viện nơi mà hai người chính thức ước hẹn. Xe
dừng ở ven đường, Chân Bảo xách theo hai ly trà sữa nóng, Phó Minh Thời
thì xách theo cái bọc mà lúc nãy đã mua ở siêu thị, một trước một sau đi
đến ngồi dưới gốc cây đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.