Có nghi ngờ, Phùng Nguyệt lại đến mời cô ra ngoài đi dạo, chỉ cần cùng
Mạnh Kế Ninh có liên quan, đều bắt Chân Bảo phải đi cùng.
~
Phó Minh Thời ở nước ngoài mất hai ngày, trở lại Thủ Đô, vừa lúc là
thứ năm, đêm giáng sinh.
Hôm nay Chân Bảo tổng cộng có tám tiết, giữa trưa đi lầu dạy học, cô
len lén tìm kiếm bóng dáng Phó Minh Thời, cảm thấy Phó Minh Thời có
thể sẽ không đến gặp cô, bên khu xe đạp cũng không có người. Chân Bảo
có chút mất mác, buổi chiều đi học, cách một hồi liền nhìn điện thoại.
"Tuyết rơi." Cổ Tiểu Ngư chọt cánh tay cô, để cô nhìn ra ngoài.
Chân Bảo quay đầu, bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bông tuyết bay lả tả,
đây là trận tuyết thứ hai năm nay.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Chân Bảo lập tức cúi đầu.
Phó Minh Thời: Tuyết rơi, tối nay cùng nhau ăn cơm.
Chân Bảo lén cười: Vâng.
Xác định tối nay Phó Minh Thời mới đến, 8 tiết kết thúc, trước tiên
Chân Bảo chạy ra phòng học, lạch bạch xuống lầu, chạy đi làm thêm. Bên
ngoài bông tuyết không ngừng rơi, to như lông ngỗng, trên đường phủ một
lớp tuyết, khu học lát đá cẩm thạch, bởi vì học sinh đi lại nhiều, tuyết đọng
đỡ hơn chút.
Chân Bảo đội nón lên, tăng tốc bước chân ra ngoài.
Không nghĩ tới tuyết đọng trên đá cẩm thạch quá trơn, Chân Bảo còn
chưa kịp phản ứng, té “bịch" ngay tại chỗ, mông đau vô cùng!