EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 312

Cái bể này lớn, Phó Minh Thời có thể ở bên trong bơi, nhưng cô là

khách mời, nên vẫn là đi cái bể chỗ núi giả kia, bể bên đó thiết kế rất khéo
léo, nên chắc người bên ngoài sẽ không nhìn thấy tình huống gì ở bên trong.

Phó Minh Thời hơi bất ngờ rồi ánh mắt hai người cùng nhìn vào nhau,

anh mới chỉ vào cái bể ở giữa nói: “Anh tưởng em sẽ chọn bể này chứ?”

Chân Bảo cúi đầu nói: “Em không biết bơi, chiếm một cái bể lớn như

vậy thật lãng phí.”

Phó Minh Thời chợt nở ra một nụ cười, hơi khom lưng nhìn khuôn mặt

cô đang ửng hồng, “Có phải là em đang hiểu lầm...?

Chân bảo mờ mịt ngẩng đầu lên, hiểu lầm gì đó?

Phó Minh Thời đưa tay chỉ qua bên cạnh, “Hình tròn đó chính là cái bể

nhỏ, hình vuông chính là bể lớn, nên anh mới để em ở đây chọn.”

Chân Bảo quay đầu, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Minh Thời

thì hai gò má của cô bắt đầu đỏ ửng lên, lắp bắp nói: “Anh, không phải anh
nói hai người tách ra tắm sao?”

“Như vậy còn không gọi là tách ra sao?” Vị hôn thê quá đáng yêu, Phó

Minh Thời thì không nhịn được liền ôm Chân Bảo vào trong lồng ngực, cúi
đầu hôn lỗ tai của cô: “Ngốc, tắm suối nước nóng có thể đầu bị choáng
váng, vì lí do an toàn, thông thường hai người sẽ ở cùng một bể, em là
người đầu tiên đến đây nên phải chú ý hơn.”

Chân Bảo vùi sâu vào trong ngực anh, lỗ tai cũng bắt đầu ửng đổ, vừa

nghĩ tới cảnh mặc áo tắm đối mặt với anh, cô liền căng thẳng.

“Có thể sang năm sẽ đi đến bờ biển, sớm muộn gì em cũng sẽ quen

thôi.” Cằm của anh để trên đỉnh đầu Chân Bảo, rồi khuyên bảo cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.