EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 42

Phó Minh Thời xách đồ đi sau hai người, lại thấy thêm một lần Chân

Bảo nhìn ông cụ nhà mình cười, anh như có điều suy nghĩ, sau lần bị ngỗng
cắn nói chuyện với Chân Bảo: "Mới sáng sớm tại sao cô không cho tôi vào
cửa?" Ngoại trừ việc kết hôn không hợp lẽ, thì anh đâu đắc tội cô, nhìn bộ
dạng dịu dàng của cô trước mặt ông nội, thừa nhận giao tình giữa hai nhà,
không có đạo lý tôn kính ông nội anh mà đối xử tàn bạo với anh.

Chân Bảo quay đầu lại liếc anh, lúng túng cúi đầu: "Tôi tưởng anh là lừa

đảo..."

Mặt Phó Minh Thời vốn đã lạnh, nghe vậy càng lạnh hơn.

Ông cụ Phó cười ha ha, khen Chân Bảo: "Không thể không đề phòng

người khác, Phượng Bảo làm rất đúng."

Phó Minh Thời im lặng, quay đầu đi nhìn núi.

Ông cụ Phó vẫn còn ấn tượng với nghĩa trang nhà họ Chân, lúc sau

không cần Chân Bảo dẫn đường, đã đến mộ phần nhà họ Chân, ông cụ Phó
để cho đôi trẻ một khoảng riêng, một mình ông quỳ trước mộ Đại đội
trưởng Chân ôn chuyện cũ. Chân Bảo mơ hồ nghe được vài câu, tò mò
muốn quay đầu lại nhìn xem, lúc quay người, rồi lại ngoài ý muốn bắt được
ánh mắt Phó Minh Thời.

Dường như chỉ là một lần ngoài ý muốn, Phó Minh Thời nhẹ nhàng dời

ánh mắt đi, mặc âu phục màu đen đứng trên đỉnh núi nâu, bóng dáng cao
lớn, ngắm mắt nhìn về nơi xa, giống như một con diều hâu đen đang thăm
dò lãnh thổ. Chân Bảo nhìn quần anh, mím môi, nhỏ giọng nói xin lỗi:
"Thực xin lỗi anh, trong nhà tôi có băng keo cá nhân, lát nữa sẽ dán lên
giúp anh nhé?"

"Không dùng." Phó Minh Thời vừa nhìn trời vừa nói, đúng là không

dùng, vì anh đã dán rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.