EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 44

ông đã đồng ý, Đại đội trưởng cười vô cùng vui vẻ, vậy mà ông không thực
hiện, ông phụ tín nhiệm của ông ấy, ông không xứng để đại Đội trưởng xã
thân cứu ông..."

Ông cụ khóc đến độ móc cả tim gan, Chân Bảo như thấy được hoàn

cảnh năm đó, lần đầu tiên hiểu chuyện ông cụ khóc chỉ vì cố chấp chuyện
hứa hôn hoang đường kia.

Chân Bảo không biết ông có vị đồng đội kỳ lạ hay không, nhưng cô thật

sự không cách nào nhẫn tâm nghe tiếp.

"Ông Phó, cháu đồng ý, đồng ý đến nhà mọi người, ông đừng như

vậy..."

Ông đã cứu ông Phó một mạng, nhưng bà nội từng nói, khi đó nhà rất

đói kém, nếu như không phải ông cụ Phó cho một khoảng tiền, thì bà nội
không nuôi nổi ba, không có ba sẽ không có cô. Vì vậy những thứ này đều
là nhân quả, chưa nói tới người nào thiếu nợ người nào, ông cụ Phó không
nên xin lỗi nhà họ Chân cô, càng không nên nói ông trời đang trừng phạt
ông, ông ấy có sai gì đâu?

"Ông Phó, ông đừng như vậy, cháu đi cùng hai người." Chân Bảo khóc

đến vành mắt đều đỏ.

"Thật sao?" Hai người trẻ tuổi khuyên cả đống, chỉ khi Chân Bảo nói

những lời này, mới lọt vào tai ông cụ Phó.

Chân Bảo lau nước mắt gật đầu.

Ông cụ Phó quá đỗi vui mừng, không phải vì kiếm được nhiều tiền hay

trúng số độc đắc, mà là giải quyết xong một tâm nguyện, không thẹn với
đồng đội, không còn gánh nặng trong lòng, nếu giờ có chết, cả đời này của
ông cũng không còn gì tiếc nuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.