EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 422

Phó Minh Thời đoạt lấy điện thoại di động, trực tiếp tắt máy.

Chân Bảo đứng lên, muốn đi phòng vệ sinh.

Phó Minh Thời nắm lấy cổ tay cô, kéo người đến trên đùi ôm, Chân Bảo

cũng nhịn không được nữa, chôn ở trong ngực anh khóc. Cô không hiểu vì
sao có người không hiểu gì mà cứ nói hưu nói vượn, cô luôn sợ hãi bị người
ta biết, là lo lắng những người kia nói lung tung.

Nhưng chẳng những bọn họ suy đoán loạn, còn mắng cô.

Chân Bảo đã lớn như vậy còn chưa bao giờ bị mắng, trên internet không

có, trong sinh hoạt cũng càng không có.

Những câu chữ khinh bỉ nhục mạ người kia chen chúc ở trong đầu, Chân

Bảo càng khóc càng ủy khuất, càng ủy khuất càng không quản được nước
mắt.

Ngực Phó Minh Thời đã ướt, nhìn thấy vị hôn thê trong ngực khóc đến

như trời muốn sụp xuống, không hiểu sao Phó Minh Thời lại muốn cười.
Chân Bảo đến từ nông thôn xa xôi, một cô gái nông thôn đơn thuần ngây
thơ không biết gì về internet mà anh gặp trước đó, hay ngay cả nhục mạ
trên Internet cũng chưa từng nghe thấy, lại càng không cần phải nói đến lần
đầu tiên trở thành đối tượng người khác bàn luận.

Chờ Chân Bảo khóc một lát, Phó Minh Thời mới sờ sờ khuôn mặt nhỏ

ướt nhẹp của cô, chống cằm ở đỉnh đầu cô nói: "Lần đầu tiên anh gặp phải
tin đồn truyền thông, là khi bảy tám tuổi, có người nói ba anh bao nuôi tiểu
tam, bạn học trong trường đều biết, vụng trộm cười nhạo anh."

Chân Bảo chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Phó Minh Thời hôn lên đôi mắt dính nước mắt của cô, bình tĩnh nhớ lại

nói: "Anh mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi học, nhưng khi lái xe tới đón anh, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.